Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 127: Tiểu Khả Ái Của Lão Đại (55)



Chu Kình Hoán ánh mắt thay đổi, nhìn lướt qua sách giáo khoa trêи bàn.

Emmmmmm..........Còn Không phải chỉ là học tập thôi sao?

Trà Trà bảo anh học, anh sẽ học!

Dù sao đi nữa, Trà Trà về sau sẽ luôn ở bên cạnh anh, và chỉ có anh mà thôi.

Anh cũng không còn kiên nể gì nữa mà gọi cô là Trà bảo.

Loại cảm giác này................

Chỉ nghĩ tới thôi, đã cảm thấy cả người gần như say rồi.

Anh ấy vẻ mặt đầy ý cười mở cuốn sách giáo khoa.

Ninh Phong thỉnh thoảng liếc nhìn Chu ca suýt chút nữa té ghế sau khi nhìn thấy cảnh này.

"Anh mẹ nói.............." thực sự học tập???

Đùa tôi à?

Ninh Phong lẻn đến sau lưng Trà ca, vẻ mặt kinh ngạc, "Trà ca, Chu ca không sao chứ?" Hắn ta nghi ngờ rằng linh hồn của Chu ca đã bị thay thế!

Trà Trà nghiêm nghị nhìn lại Ninh Phong, "Tiểu phong tử, về sau tôi sẽ là Trà ca của anh, khi Chu ca của anh nhìn thấy tôi, cũng phải gọi là Trà ca, chính là nói, Chu ca ca bây giờ không phải là lão đại của anh, tôi mới là lão đại của anh, hiểu không? "

Ai, tiểu phong tử không có đủ IQ, không có cách nào, cô chỉ có thể nói rõ một chút.

Ninh Phong trầm mặc, ".............." Tôi hiểu từng chữ cô nói, nhưng khi tổng hợp lại, tôi hoàn toàn không hiểu.

Trà Trà vẻ mặt ghét bỏ, thật ngốc a, nhưng là vì tâm trạng của cô ấy đang tốt.

Liền lập lại lần nữa, "Anh là tiểu đệ của tôi, và bây giờ Chu ca cũng là tiểu đệ của tôi, tôi là lão đại của các người, tôi nghĩ rằng những gì tôi đã nói rất rõ ràng, tại sao anh lại không hiểu?"

Tại thời điểm này Ninh Phong đang sững sờ, Chu Kình Hoán quay đầu lại, đặc biệt hợp tác kêu lên.

"Trà ca? Có cần giúp đỡ không?"

Trà Trà hắng giọng, "Không cần , em giải quyết được rồi! Anh nên chăm chỉ học tập trước đã!"

Cô ấy có thể giải quyết loại vấn đề tầm thường này!

"Được rồi, anh nghe lời Trà ca." Chu Kình Hoán phối hợp đến cực điểm, nụ cười trêи khóe môi hiện lên tâm trạng anh lúc này rất tốt.

Ánh mắt Ninh Phong thay đổi, cuối cùng liếc nhìn Chu ca đang chăm chỉ học tập, hắn luôn cảm thấy mình đã phát hiện ra điều gì đó.

Cuối cùng thì hắn cũng không thể kìm được, và nhỏ giọng hỏi Trà Trà.

"Trà ca, cô có đồng ý yêu cầu gì của Chu ca phải không?"

Trà Trà sửng sốt, "Tiểu phong tử?anh trở nên thông minh hơn từ khi nào vậy?"

Điều này cũng có thể đoán ra?

Ninh Phong, "............" Quả nhiên.

"Tôi đã hứa với Chu ca ca sau này sẽ ở bên cạnh anh, chỉ đi cùng một mình anh, và là Trà bảo bối của một mình Chu ca ca!"

Trà Trà lặp lại yêu cầu của Chu Kình Hoán một cách nghiêm túc và rất nghiêm túc.

Vẻ ngoài ngây thơ trong sáng đó khiến Ninh Phong suýt chút nữa phải hét lên, ".........." Thật là mẹ nó, Chu ca ca của hắn không phải người!

Một cô gái nhỏ ngoan ngoãn như vậy, cũng có thể xuống tay bắt cóc?

Lại còn mẹ nó nhẹ nhàng bị anh ta bắt cóc?

Hắn mở miệng, cảm xúc phức tạp, tâm trạng buồn bực không nói nên lời.

Một người là Chu ca , còn người kia là Trà ca của hắn............

Chu ca của hắn quá cao tay, phải không?

Trà ca tự cho là mình chiếm được tiện nghi, nào ngờ, người đã bị Chu ca của hắn bắt được rồi.........

Này với làm lão đại hay không có quan hệ gì không?

Thất Thất tự bế rất lâu rất, sau khi nhìn thấy biểu hiện của Ninh Phong, nó thở dài, nó cảm thán, cùng một loại người thiên nhai lưu lạc.

Tội nghiệp Trà Trà của nó cho tới bây giờ vẫn chưa tìm ra được mấu chốt!

Vấn đề không phải là cô là lão đại.

Vấn đề là cô phải ở bên cạnh của Chu Kình Hoán đại móng heo đó cả đời, vẫn luôn luôn ở bên cạnh anh ấy.

Còn từ Trà ca biến thành Trà bảo của anh ta.

Ah!

Cẩu nam nhân không biết xấu hổ.

Đem Trà Trà của nó hống đến xoay mòng mòng, còn làm cho Trà Trà của nó tưởng là đã lừa được vị trí giáo bá đến tay..........

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.