Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 374: Thanh Mai Ngọt Ngào 27





Học bù rốt cuộc vẫn là không thể bắt đầu.

Bởi vì, Trà Trà mới vừa ngồi xuống, liền khống chế không được liên tục đánh mấy cái ngáp.

Giang Ly Hoán nhìn không được.

Nên để cô về phòng nghỉ ngơi, việc học bù này, không cần gấp gáp.

Trà Trà định kiên trì một chút.

Mà Giang Ly Hoán, rất nghiêm túc khuyên vài câu.

Vì thế, khuyên ngăn mấy câu, Trà Trà đã ôm đồ ăn vặt của mình và điện thoại, đi trở về phòng ngủ của mình.


Dưới ánh đèn sáng ngời.

Giang Ly Hoán gỡ xuống sự thanh lãnh, sắc mặt ôn nhu hiếm có nhìn thoáng qua tiểu cô nương rồi dừng ở trên quyển sách trên bàn.

Bên trong rất sạch sẽ, chỉ có một cái tên.

Ngón tay thon dài sờ qua cái tên trên sách, ánh mắt lập loè, giống như như đang nghĩ tới cái gì đó.

Buổi tối hôm nay.

Có người ngủ rất tốt, có người lại ngủ không an ổn.

Một đống người kêu trời khóc đất, không hiểu tại sao đã gửi lời mời thêm bạn tốt với Trà Trà rồi, nhưng vẫn chậm chạp không có đồng ý.

Còn có một ít người thở dài, hồn bay phách lạc.

Bạn học mới đã đồng ý lời mời thêm bạn tốt của bọn họ, chỉ là! ! Mặc kệ bọn họ nói cái gì, bạn học đều không có để ý tới bọn họ! !
Đây là chưa bắt đầu yêu thầm, còn chưa nảy sinh ra chuyện gì, đã bị hung hăng bóp chết.

Không ai biết, Giang Ly Hoán hoàn toàn không cần tốn nhiều sức chỉ dùng một chiêu đơn giản, đã bóp chết không ít tình địch! !
*
Hôm sau.

Thời điểm khi Trà Trà xuống lầu, Giang Ly Hoán đã chuẩn bị tốt bữa sáng.

Cô nhìn một cái, có chút mờ mịt.

Không biết vì cái gì, hắn chuẩn bị đều là những món cô đặc biệt thích.

Trừ bỏ! ! Sữa tươi.


Cô đi qua, ngạo kiều đem sữa tươi đẩy qua một bên.

"Tôi không muốn uống! ! "
Giang Ly Hoán đầu cũng không nâng thấp giọng nói, "Không uống sữa tươi không cao lên được, cậu nhìn cậu xem chân ngắn nhỏ! ! "
Trà Trà lập tức choáng váng.

Cô vô ngữ nhìn Giang Ly Hoán, rồi lại nhìn chân ngắn nhỏ của mình! !.

Phi, không đúng, hắn mới là chân ngắn nhỏ!!!
Tiểu cô nương trừng to mắt, đôi mắt đen nhánh tràn đầy tức giận.

"Chân cậu mới ngắn!"
Cô rầm rì hai tiếng, duỗi tay cầm lấy cái ly, ực ực uống hết ly sữa tươi.

Thẳng đến khi cơm sáng kết thúc, Trà Trà còn đắm chìm trong sự giận dữ.

Cư nhiên nói cô chân ngắn!
Cô a, là người đặc biệt mang thù!!!
Lúc Tiểu cô nương định kéo mở cửa.

Giang Ly Hoán đột nhiên cúi người, giúp cô kéo ra, đôi mắt thanh lãnh, lại là từ trên người nàng xẹt qua, rồi sau đó dừng lại ở trên đùi cô, vài giây sau, hắn phát ra một tiếng cười khẽ.

Trà Trà đang tạc mao, "! ! "
Cô nhìn đôi chân dài của Giang Ly Hoán, rồi nhìn nhìn lại đôi chân ngắn nhỏ của mình! ! Tiểu chân dài! !
Khóc chít chít.

Cô về sau muốn mỗi ngày phải uống sữa tươi.

Tiểu cô nương rõ ràng rất tức giận.


Cố tình, trên đỉnh đầu còn truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Trà Trà, "???" Thiếu niên, ta cảm thấy ngươi gần đây bay rất cao!
Có phải hay không ta không đánh ngươi, ngươi liền không biết Trà ca của ngươi có bao nhiêu lợi hại???
Cô ngước mắt, nghiêng đầu hung ba ba trừng Giang Ly Hoán, nhẹ nhàng cảnh cáo, "Không cho cười, còn cười nữa, tôi liền đánh cậu a!"
Giang Ly Hoán, "Ừm, không cười.

"
Trà Trà tiếp tục hung ba ba trừng hắn, trừng mắt nửa phút.

Sau đó vươn tay, một tay đem người đẩy lên xe, cô cũng bước theo lên xe.

Động tác lưu loát mà lại dứt khoát, thuận tiện còn không quên hướng về phía tài xế nói một tiếng, "Lái xe!"
Tài xế đã sớm xem đến vẻ mặt mộng bức, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, liên tục gật đầu.

Tài xế: Ai nha, tiểu cô nương này quá lợi hại! Hung ba ba!
Vừa hung lại vừa manh manh, đáng yêu muốn chết!
Giang Ly Hoán rũ mắt nhìn đôi tay mềm mại của tiểu cô nương.

Lúc này, đôi tay của cô đang chiếm tiện nghi của hắn, một bàn tay dán ở bên hông hắn, một bàn tay nắm cổ tay của hắn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.