Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 399: Thanh Mai Ngọt Ngào 52





Trà Trà rất tức giận.

Dựa vào cái gì hắn nói cái gì, chính là cái đó?
Không!
Cô muốn phản kháng.

Tiểu cô nương hung dữ trừng mắt hắn.

Giây tiếp theo.

Giang Ly Hoán ý vị thâm trường ừm một tiếng.

Theo sau là, ở bên tai cô cười nói.

"Chính là, Trà Trà, mặc kệ em có đồng ý hay không, em cũng là bảo bối của anh, em tổng không thể chui vào lòng anh, đem tình cảm của anh đối với em ném đi?"
Tiểu cô nương hơi há mồm, không thể tưởng được phản bác.


Rũ đầu, không nói một lời.

Bộ dáng héo héo, thoạt nhìn cục kỳ ủy khuất.

Giang Ly Hoán thở dài.

Rất là bất đắc dĩ.

Hắn giơ tay, xoa xoa đầu tiểu cô nương.

"Anh sai rồi, anh không nên kêu loạn, ngoan, ngẩng đầu lên để anh nhìn xem, đôi mắt có đỏ hay không.

"
Ngữ khí hết sức ôn hòa, hắn ôm tiểu cô nương, hận không thể đem người nhập vào trong xương cốt.

Làm sao bây giờ?
Tiểu cô nương đầu gục xuống, hắn liền đau lòng đến muốn mệnh.

Càng miễn bàn lộ ra một bộ dáng ủy khuất.

Cô không cho kêu, vậy hiện tại liền không kêu đi, chuyện sau nay thì để sau này nói, trước đem tiểu bảo bối hống tốt.

Trà Trà ngạo kiều quay đầu đi, không cho Giang Ly Hoán xem.

Cô nhẹ nhàng hỏi hắn.

"Về sau còn ở bên ngoài loạn kêu hay không?"
Giang Ly Hoán, "! ! Không kêu loạn, kêu ở trong lòng.

"
Trà Trà hừ một tiếng, quay đầu hung ba ba trừng hắn, "Em cùng anh nói a, nếu anh lại ở bên ngoài kêu loạn, em liền! ! Liền đánh anh a!"
Trà Trà hình thức uy hiếp lại lần nữa online.


Giang Ly Hoán dở khóc dở cười nhìn tiểu cô nương trong lòng, uy hiếp này, đối với hắn hoàn toàn không có lực sát thương, ngược lại đáng yêu đến muốn mệnh.

Aizzzz, tiểu cô nương nhà hắn đôi mắt ướŧ áŧ, mang theo tia giảo hoạt.

Nơi nào có bộ dáng ủy khuất?
Tiểu bảo bối học thông minh rồi, còn biết đào hố cho hắn nhảy vào.

Hắn ôn nhu nói, "Đánh anh? Được a, anh đứng ở nơi này để cho em đánh, đánh một cái cho kêu một tiếng, được không?"
Trà Trà, "! ! ! ! " Không biết xấu hổ a!
Vừa mới nói tốt không được kêu loạn đâu?
Cô tức giận đến mức duỗi tay đẩy Giang Ly Hoán ra.

Nào biết, Giang Ly Hoán sớm đã có chuẩn bị, hải tay gắt gao ôm chặt eo cô, tiểu cô nương căn bản đẩy không được.

Mệt mỏi thở hổn hển cũng không thể đem người đẩy ra.

Trà Trà càng tức giận.

Vừa bực vừa xấu hổ lại vừa tức giận, rất không vui đặc biệt không vui.

Vì thế.

Tiểu cô nương đôi mắt đen nhánh xoay chuyển, tàn nhẫn dẫm lên chân của Giang Ly Hoán.

Bên tai lập tức truyền đến một tiếng kêu rên.

Ngay sau đó, Giang Ly Hoán gần như mang theo hơi thở xâm lược tiến đến bên tai cô, nói nhỏ.

"Bảo bối? Em đây là tính toán cho anh làm một người què sao?"
Trà Trà sắc mặt đỏ lên, quay đầu đi không muốn phản ứng hắn.

Khuôn mặt nhỏ tức giận phồng lên, giống cái bánh bao.

Đánh thì không nỡ đánh, nói thì lại nói không lại, tóm lại, chính là rất tức giận.


Không phản ứng hắn, hắn lại ở bên tai cô nói một đống lời không biết xấu hổ!
Còn! ! Còn cố ý thêm vào vài phần mê hoặc.

Người này, như thế nào lại hư hỏng đến như vậy?
Tiểu cô nương hung ba ba bị trêu chọc đến tạc mao.

Giang Ly Hoán trong mắt đều là bất đắc dĩ.

Hắn đem người ôm vào trong lòng, cằm để ở cổ cô, "Ngoan, anh ôm em về nhà ăn cơm có được không?"
Tiểu cô nương hừ hai tiếng, đây là một bữa cơm có thể giải quyết vấn đề sao?
Không phải!
Giang Ly Hoán cũng không vội, chờ tiểu cô nương trả lời hắn.

Nửa phút sau.

Tiểu cô nương giống như nghĩ tới cái gì đó, hung ba ba rống hắn.

"Anh trước kia không phải như thế! Anh trước kia rõ ràng là thiếu niên lạnh lùng! Anh gạt người! Anh một chút cũng không lạnh lùng!"
Bên tai lại lần nữa truyền đến một tiếng cười nhẹ.

"Bảo bối, anh trước nay lại không có ở trước mặt em nói qua mình là thiếu niên lạnh lùng.

"
Không có cảm giác, mười phần tốt.

Hắn mới sẽ không ngốc tới muốn tiếp tục làm người( ý là anh nhà ta sắp biến thành con sói đuôi to)! !.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.