Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 459: Tổng tài trong lòng có bạch nguyệt quang (39)



   "Chuyện trước kia là gì a? Em biết không? Nghĩ không rõ có thể nói với em, hai người chúng ta tham thảo một chút."

Yến Thanh Mộng nỗ lực biểu hiện một tia ý cười, làm chính mình thoạt nhìn dịu dàng động lòng người.

Hoắc Thu Đèn lắc đầu, không có nói thêm gì nữa.

Hai người lâm vào một trận trầm mặc quỷ dị.

Khi Hoắc Kình đi vào chủ trạch, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Thu Đèn và Yến Thanh Mộng.

Hắn nhìn thoáng qua một cái, không thấy được tiểu cô nương nhà hắn, phỏng chừng hai người này vừa xuất hiện, tiểu cô nương nhà hắn liền chạy về phòng mình rồi.

Suy nghĩ như vậy, hắn mặt vô biểu tình hướng về phía lầu hai đi lên.

Hoắc Thu Đèn nhìn thân ảnh quen thuộc kia, theo bản năng hô một tiếng, "Chú nhỏ."

Hoắc Kình quay đầu lại nhìn hắn ta, "Có việc?"

"Không, không có việc gì." Hoắc Thu Đèn lập tức lắc đầu.

Tựa hồ, hắn ta mỗi lần gặp phải chú nhỏ, đều có thể cảm nhận được uy áp ở trên người của chú nhỏ, cái loại cảm giác này, có đôi khi, cơ hồ khiến cho người ta hít thở không thông.

Uy áp trên người chú nhỏ, quá lạnh lẽo, nên khiến người khác sợ hãi.

Hơn nữa, hắn ta không dám chính diện nhìn Hoắc Kình, đôi mắt kia, thâm thúy mà lại sắc bén.

Tầm mắt di chuyển xuống, vừa lúc nhìn thấy trong tay Hoắc Kình xách theo một ít đồ vật.

"Trong tay chú là cái gì vậy?"

Nghe vậy, Hoắc Kình khóe môi mang  theo ý cười, sắc mặt cũng đi theo ôn hòa vài phần.

"Thím nhỏ của cậu muốn ăn kẹo hồ lô đường, quấn lấy ta kêu ta đi mua." Nói đến chỗ này, hắn hơi thở dài, tràn đầy bất đắc dĩ, "Thật là không có biện pháp với em ấy."

Dứt lời, hắn xách theo kẹo hồ lô đường, vội vàng lên lầu.

Lưu lại Yến Thanh Mộng và Hoắc Thu Đèn ăn một đống cẩu lương.

Yến Thanh Mộng thật ra còn tốt hơn một chút, mấy ngày này bị đả kích liên tiếp, năng lực áp chế đã trở nên mạnh hơn một ít.

Mà Hoắc Thu Đèn, suýt chút đứng không vững.

Chú nhỏ của hắn cư nhiên đem người sủng đến mức này sao?

Chỉ một câu muốn ăn kẹo hồ lô đường.

Liền khiến cho chú nhỏ hắn chạy đi ra ngoài mua?

Rõ ràng người làm đều ở đây, chú nhỏ lại một hai phải tự mình đi mua?

Còn chú nhỏ......Một tiếng thím nhỏ hai tiếng cũng là thím nhỏ, chẳng lẽ, bọn họ thật sự muốn kết hôn sao?

Hoắc Thu Đèn đột nhiên cảm thấy suy nghĩ của mình hiện tại rất loạn đặc biệt loạn.

Hắn ta nhấc chân liền định chạy về phòng mình.

Mới vừa đi hai bước, đã bị Yến Thanh Mộng gọi lại.

Yến Thanh Mộng ủy khuất nhìn hắn, hốc mắt đầy nước mắt, phảng phất giây tiếp theo liền sẽ rơi xuống, "Thu Đèn, anh đối với em có cái gì bất mãn sao?"

Trước kia Hoắc Thu Đèn nhìn thấy bộ dáng sắp rớt nước mắt của cô ta, sẽ đau lòng đến không được.

Nhưng giờ phút này, nhìn bộ dáng ủy khuất đáng thương này.

Hoắc Thu Đèn cảm thấy có chút làm ra vẻ, hắn ta quay đầu, có lệ một câu.

"Em đừng nghĩ lung tung, anh đi nghỉ ngơi một lát, anh kêu người làm mang em đi dạo vài vòng, đợi chút nữa sẽ tới tìm em."

Ném xuống những lời này, hắn ta xoay người lên lầu vào phòng mình.

Lưu lại Yến Thanh Mộng đứng ở tại chỗ không biết phải làm sao.

Cô ta giống như, có chút nắm bắt không được Hoắc Thu Đèn.

Cái loại cảm giác này, quá rõ ràng......

Hắn giống như lưu sa, nắm càng chặt, hắn sẽ chảy càng nhanh......Cô ta cần thiết muốn lấy lại tình cảm trước đây mà hắn đối với cô, bắt lấy thứ mà mình muốn.

Yến Thanh Mộng rũ mắt, an tĩnh đi theo người làm đi dạo.

Cảnh sắc tuy đẹp, nhưng cô ta lại không có nửa điểm hứng thú.

Toàn bộ hành trình thành thành thật thật an an tĩnh tĩnh, giống như đã chịu thương tổn.

*

Thời điểm Trà Trà nhìn thấy Hoắc Kình mang theo kẹo hồ lô đường trở về.

Hai mắt tỏa ánh sáng.

"Hoắc Kình, anh thật là lợi hại a!" Nhanh như vậy liền mua được kẹo hồ lô đường!

Cần thiết phải khen một câu!

Không sợ hắn đắc ý muốn bay lên trời!

Bay cũng có thể cho hắn túm trở về!

Tiểu cô nương thò lại gần, bẹp một ngụm, cắn sườn mặt hắn một cái, sau đó vui mừng tiếp nhận kẹo hồ lô đường.

Ô, chua chua ngọt ngọt.

Đặc biệt ăn ngon.

Cô quyết định, đem kẹo hồ lô đường trở thành tân sủng của mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.