Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 6: Vị hôn thê của ảnh đế (6)



Cúp điện thoại xong, người đại diện sững sờ một hồi.

Chẳng lẽ là nghệ sĩ nhà mình đang yêu?

Ngay khi ý tưởng này xuất hiện, cô ấy đã nhanh chóng bác bỏ.

Tô Kình Hoán là ai?

Đó là một tảng băng được giới giải trí công nhận!

Tuyết đóng băng vẫn có ngày tan chảy, còn tảng băng là anh có là một ngày nắng nóng cũng không ấm lên nổi.

Hừ, cậu ta chỉ là một tảng băng không có tình cảm, lạnh lùng và cứng rắn, cho nên, yêu đương? Chuyện đó tuyệt đối không có khả năng!

Có lẽ thực sự là vấn đề cá nhân đi!

Mặc dù là người đại diện của cậu ấy, nhưng không giống như những người đại diện khác, cô ấy có thể điều khiển nghệ sĩ, giống như Tô Kình Hoán có được địa vị hiện giờ, về cơ bản nói cậu ấy làm gì thì sẽ làm cái đó, và nhiệm vụ của cô ấy chỉ là xử lý một số việc vặt mà thôi.

Chẳng mấy chốc, chuyện vặt vãnh này đã bị cô ấy ném ra khỏi đầu.

Bạch Trà sau khi ăn xong mì, cô sờ sờ bụng, ân, nó không còn xẹp như trước nữa.

Vui vẻ.

Hệ thống thừa dịp tâm trạng của Bạch Trà hiện tại tốt, kịp thời nhắc nhở cô, [ Trà Trà, Tô Kình Hoán đang không vui vì ngày mai cô sẽ đi hẹn hò, vậy thì bây giờ cô nên giải thích rõ ràng vấn đề này với anh ta, cô không phải nói nếu như có hiểu lầm thì phải nói rõ sao? ]

Bạch Trà gật gật đầu, " Ân, lời ngươi nói cũng có lý."

Cô đặt bát đĩa xuống, quay đầu lại, vừa lúc thấy Tô Kình Hoán đang từ nhà bếp đi ra.

Sau khi suy nghĩ xong tình huống trước mắt nguyên chủ, cô đứng dậy đi tới chỗ Tô Kình Hoán, nở nụ cười thân thiện với anh, " Em có một chuyện muốn nói với anh, hiện giờ anh có rảnh không?"

Tô Kình Hoán hơi sửng sốt, anh vẫn chưa hồi phục, khi thấy tô mì đã trống rỗng.

Trông cô nhỏ bé và yếu ớt, sao có thể ăn nhanh đến vậy?

Chỉ mới có vài phút? Một tô mì to như vậy đã ăn hết?

" Anh có thời gian không? Ngày mai chị của em rủ em cùng đi với chị ấy gặp một người bạn, nhưng em không quen biết người bạn đó. Nếu em đi sẽ....... Sẽ............"

Bạch Trà thả lỏng hai tay xuống, cô đang nói đột nhiên bị mắc kẹt lại, cô mờ mịt suy nghĩ nữa ngày mới nghĩ ra từ phù hợp để nói.

" Hẳn là sẽ thực xấu hổ!" Ân, là xấu hổ!

Tô Kình Hoán hơi nhướng mắt, " Chị gái của em kêu em đi gặp bạn bè với cô ấy?"

Anh dường như đã xem nhẹ chuyện này?

Tin tức về buổi hẹn hò của Bạch Trà, cũng là được chính Bạch Diên tiết lộ cho anh ta.

Bạch Trà gật đầu, " Đúng vậy." Bạch Diên nói dối nguyên chủ là đi gặp bằng hữu, nhưng thật ra là đi hẹn hò.

Cô mới không ngốc như nguyên chủ.

Tuy nhiên, mặc dù bây giờ cô biết rằng Bạch Diên sẽ lừa cô đi hẹn hò để phá hủy tình cảm của cô và Tô Kình Hoán ( tạm thời không có tình cảm) nhưng loại chuyện này không thể nói trực tiếp nói ra được.

Nếu cô nói như vậy, khẳng định Tô Kình Hoán sẽ càng tức giận hơn.

Hệ thống đối với phản ứng của ký chủ, nó rất vui vẻ.

Không hổ là ký chủ nhà của nó, thật sự quá thông minh!

Vẻ lạnh lùng nơi đáy mắt của Tô Kình Hoán đã tan đi vài phần, nhưng anh vẫn thờ ơ, " Ngày mai còn có việc phải làm, không thể đi được."

Bạch Trà cắn môi, cảm thấy có chút hụt hẫng.

Đã bị từ chối.

Cô đã bị từ chối.

"587, làm sao bây giờ?" Cô có nên hay không tìm cái lỗ để chui vào?

Hệ thống, [..........] nó đang giả chết.

Ký chủ luôn hỏi một số vấn đề mà nó không thể trả lời, nó phải làm sao bây giờ?

Bạch Trà đôi mắt ngấn nước nhìn Tô Kình Hoán, trong mắt có chút ủy khuất, tựa hồ không ngờ hắn lại từ chối dứt khoát như vậy.

Trong khoảnh khắc đó, Tô Kình Hoán cảm thấy trái tim mình ngưng trệ, như thể bị ai đó đang nắm chặt.

Ngay cả khi anh nói ra điều gì đó, cũng phải mềm đi vài phần, vì sợ người mềm yếu trước mặt này sẽ sợ hãi, " Em gửi cho tôi thời gian và địa điểm trước, tôi sẽ xem ngày mai có thời gian hay không."

Tô Kình Hoán vốn muốn lén đi theo Bạch Trà, "..." Hắn cảm thấy được chính mình có thể làm thần không biết quỷ không hay.

Bạch Trà thật sự vui vẻ, sờ sờ ở trêи người, này, điện thoại đâu?

" Em, điện thoại di động của em để trêи phòng, Em đi tìm."

Tô Kình Hoán nhìn cô gái nhỏ chạy lên lầu, trong lòng dường như dân lên một cảm xúc không rõ.

Anh nâng tay, xoa xoa ngực mình.

Chắc là anh ta bị ảo giác!

Một phút sau, Bạch Trà ôm lấy điện thoại chạy xuống lầu, sắc mặt phiếm hồng, " Em không có phương thức liên lạc của anh.........."

Lời nay nói ra mang theo muốn phần ủy khuất.

Cô là vị hôn thê của anh ấy, lại không có phương thức liên lạc của anh. Đây là đãi ngộ đối với vị hôn thê của anh hay sao?

Rõ ràng là không!

Cô cảm thấy rằng cô cần phải thực hiện quyền lợi của mình với tư cách là vị hôn thê của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.