Lạc Nhất Phàm phát hiện từ sau lần gặp trước Đường Ninh bây giờ tựa hồ đen đi không ít. Hôm trước trò chuyện anh nhớ rất rõ da thịt cô trắng nõn nà lúc này đây nó đã trở thành màu mật ong.
"Mùa hè này xem ra cô đã đi rất nhiều nơi."
"Cũng không tính là đi đâu, tôi còn chưa thoả mãn chút nào. Đáng lẽ ra mùa hè này còn có thể tràn đầy những điều ly kì hấp dẫn hơn kia."
Lạc Nhất Phàm nghe vậy, khoé môi bỗng giương lên, "Nói như thế nghĩa là sao?"
Ttrong sự hiểu biết của anh ta, Đường Ninh là một cô gái bên ngoài rất yếu ớt nhưng đầy khí chất khiến anh mấy lần gặp đều không khỏi kinh diễm, nội tâm cô thì sống động hơn vẻ bên ngoài nhiều. Nói chung cô là một người khiến anh cảm thấy khó hiểu. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, anh bị kinh ngạc bởi dung mạo và khí chất của cô. Nhưng đa số những lần gặp anh đều nhận ra cô là người rất an tĩnh, bộ dáng lúc nào cũng yếu ớt nhu nhược. Sau đó một khoảng thời gian dài không thấy, khi cô trở lại anh ngạc nhiên khi thấy giữa hai lông mày cô tựa hồ có thêm khí chất thản nhiên nhưng lại mang thêm mấy phần tự tin, cả con người vô cùng phấn chấn rất phù hợp với độ tuổi thiếu nữ mơ mộng hồn nhiên.
Đường Ninh không hề trả lời anh, trái lại cô cười tủm tỉm hỏi ngược lại: "Anh có biết kì nghỉ hè này tôi bận làm gì không?"
Lạc Nhất Phàm không hề nhìn về phía cô, nói: "Đang bận chuyện gây quỹ ngôi sao đúng không?"
"Anh cũng biết?" Đường Ninh có chút bất ngờ, cô vốn muốn thừa nước đục thả câu.
Lạc Nhất Phàm quay đầu, nhìn cô một chút, nói rằng: "Cô cùng Hoa Phổ rất thân với nhau." Hoa Phổ là một người rất nhiệt tình, mỗi một khách khi đến quán đều có vẻ rất thích trò chuyện cùng anh ta. Đường Ninh đương nhiên cũng nằm trong số đó.
Đường Ninh đi trên bãi cát, cát lún vào giầy cô cô liền thẳng tay đem giày cởi ra, dùng một tay mang theo, đôi chân trần trắng như tuyết lộ ra trên cát, cát trắng mịn làm chân cô vô cùng thoải mái. Trên bãi cát mịn màng ấy, có vài đứa trẻ chạy tới chạy lui vô tư đùa giỡn cùng nhau, Đường Ninh trong lòng âm thầm ngưỡng mộ chúng có chút mất tập trung buột miệng nói ra: "Tại buổi lễ gây quỹ có chiếu một bộ phim ngắn, đạo diễn nói hôm nay sẽ lấy biển làm bối cảnh, không nghĩ đến sẽ tình cờ gặp anh ở đây."
Lạc Nhất Phàm im lặng lắng nghe, không có tiếp lời, tuy rằng không tiếp xúc nhiều nhưng anh vẫn cảm nhận được cô là một người con gái rất có bản lĩnh. Đường Ninh lúc muốn nói chuyện thì đều không nhìn phản ứng của người đối diện, cô muốn nói sẽ tiếp tục nói, nói cho thoả thích mới thôi. Cô biết bản thân mình đôi lúc cũng giở thói đại tiểu thư ra: rất ngang bướng, kiêu căng, tuỳ hứng lại đầy bá đạo không thua gì những người đàn ông trưởng thành.
Đường Ninh suy nghĩ một chút, chần chừ giây lát sau đó nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, cười nói: "Tuy rằng tôi biết hỏi như thế này hơi đường đột nhưng tôi thực sự có một vẫn đề rất muốn hỏi anh, anh thử nghĩ hộ tôi xem nếu như tôi tổ chức một buổi quyên góp từ thiện ở trong trường anh thấy sẽ thế nào?" Gần đây trên thế giới, có rất nhiều nơi gặp thiên tai. Trước đây không lâu ở vùng nào đó thuộc phía Tây của thành phố J mới xảy ra động đất, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ nên ông Đường muốn nhân cơ hội này mở một buổi đấu giá gây quỹ từ thiện sau đó sẽ dùng số tiền này trực tiếp tiến hành giúp đỡ cho người dân gặp nạn. Đường Ninh gần đây cũng bắt đầu suy nghĩ noi gương của ông Đường. Cô cũng muốn mở một buổi đấu giá nhỏ ở trường đại học tài chính J gây quỹ từ thiện.
Lạc Nhất Phàm hơi sững sờ, "Buổi đấu giá từ thiện?"
Đường Ninh gật đầu, "Đúng."
Lạc Nhất Phàm trầm mặc trong một lúc sau đó bình tĩnh nói: "Tôi cảm thấy hiện giờ cô nên tập trung hết mình vào bộ phim ngắn này cùng với chuyện học tập sẽ tốt hơn."
"Anh cảm thấy chuyện này không nên thực hiện ư?"
"Cũng không phải là không thể được chỉ cảm thấy năng lực của cô có hạn." Lạc Nhất Phàm cố gắng khách quan nói ra quan điểm của anh ta, dừng lại một chút, anh ta lại hỏi: "Hơn nữa cô đã lên kế hoạch hoàn tất cho chuyện này chưa?"
Đường Ninh dừng bước quay đầu nhìn anh, "Tôi đã cân nhắc chuyện này rất lâu rồi, chỉ cần trình lên công văn rồi chờ hiệu trưởng phê duyệt. Tôi có thể cùng hội học sinh thương lượng có tập đoàn tài chính nhà họ Đường tài trợ, lấy quỹ ngôi sao làm tiền đề, tổ chức một buổi đấu giá, tất cả đồ đấu giá sẽ do đích thân tôi phụ trách. Tôi sẽ tìm ra người quyên tặng rồi tiến hành thẳng theo kế hoạch đã định ra."
Ở độ tuổi của cô những tật xấu thật ra rất nhiều. Đặc biệt là nhìn thấy thứ gì mình thích đều sẽ nhất thời kích động muốn mua về, sau này mới nhận ra thứ đó chẳng thể làm gì cũng không còn yêu thích nữa ném thẳng qua một bên. Cô bình thường hay đi theo bà Đường đi ra ngoài shopping nên hiểu rất rõ tính xấu này của đại đa số nữ giới. Nhất là những nữ sinh còn đang đi học, chúng không thể bỏ qua những món đồ trang sức hay những thứ đồ chơi mới mẻ. Bày đặt cũng được mà không bày đặt cũng được, nếu như cô có thể động viên nhóm người này bỏ ra không ít đồ trang sức đem ra đấu giá, chuyện này là tuyệt đối có thể thực hiện được. Hơn nữa nếu như cô thật sự muốn tổ chức chắc chắn sẽ được bà Đường hổ trợ. Một khi bà Đường ra tay nhất định sẽ kéo theo sự chú ý của các phu nhân xuất thân hào môn quý tộc.
Tiền không cần nhiều, quan trọng là tâm ý, đã thế còn có thể tuyên truyền, khuyến khích mở ra thêm thật nhiều quỹ giúp đỡ các gia đình gặp thiên tai. Mà đại học Z lại là một trường đại học danh tiếng, nếu tập đoàn tài chính J do nhà họ Đường cô đứng ra tài trợ cho buổi đấu giá cũng sẽ rất có lợi cho việc quảng bá hình ảnh của tập đoàn sau này.
Lạc Nhất Phàm nghe cô giải thích, không nhịn được gật đầu khen ngợi nói rằng: "Ý tưởng quả thật rất hay." Dừng một chút suy nghĩ kĩ lại anh dè dặt lên tiếng: "Chỉ là mọi việc lúc đầu sẽ có chút khó khăn, người thật lòng muốn làm từ thiện quả thật rất ít, muốn tìm người quyên tặng..."
"Anh không tin tôi có thể giải quyết được?" Đường Ninh trợn to mắt, trừng Lạc Nhất Phàm một cái.
"Tôi cũng không nói là không tin tưởng cô, chẳng qua tôi thấy việc này thật sự hơi khó đối với cô."Lạc Nhất Phàm rất phong độ tránh nặng tìm nhẹ ôn nhu giải thích cho cô hiểu.
Cô thật sự không có tệ đến mức đó được không? Anh ta chỉ mượn cớ nói cô còn trẻ nhưng thật ra chắc anh ta đang nghĩ cô thật sự không có khả năng làm việc này. Đường Ninh nhìn người đàn ông lãnh đạm bên cạnh không khỏi cười nói: "Tôi sẽ làm được, anh cứ chờ xem. Lạc Nhất Phàm, chuyện tôi muốn làm nhất định tự tôi sẽ hoàn thành được nó!"
"Cô không cần phải nhất thời nói cứng như thế." Lúc này khuôn mặt Lạc Nhất Phàm mang theo vài phần khó xử tiếp tục khuyên nhủ.
"Tôi không phải vì sỉ diện của bản thân mà nhất thời đưa ra quyết định này." Đường Ninh nhìn Lạc Nhất Phàm một chút rồi nói thẳng: "Anh cứ chờ xem. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, anh đã nhìn nhầm dẫn đến đưa ra một phán đoán hết sức sai lầm."
"..."
Đường Ninh nói muốn mở một buổi đấu giá ở trường đại học Z cũng không phải chỉ là nói suông. Ngay khi cô về đến nhà đã chạy lên thư phòng của ông Đường nói rõ ý nghĩ của cô. Đối với ý định của cô, ông Đường cũng không nói rõ có đồng ý hay không, chỉ yêu cầu cô trong vòng một tuần phải đưa cho ông xem bản kế hoạch chi tết của việc này. Con gái của ông muốn rèn luyện, ông tất nhiên cảm thấy rất vui nhưng ông cũng muốn xem thử năng lực thật sự của cô. Ông muốn cô tiếp xúc quỹ ngôi sao cũng thật lòng hi vọng cô sớm tiếp nhận việc của tập đoàn. Mọi việc đều cần có sự tiếp thu và lĩnh hội nhưng với năng lực của Đường Ninh hiện giờ ông nghĩ cô có thể nhanh chóng tạo ra thành tựu khiến ông tự hào. Đường Ninh muốn trước hết thông qua chỗ ông sau đó dùng sức mạnh của tập đoàn làm hậu phương phía sau, còn những chuyện khác sẽ do một tay cô đích thân đảm nhận.
Đường Ninh hết sức vui mừng vì có được sự ủng hộ của ông, rất cao hứng bước ra thư phòng sau đó chạy thẳng về phòng của cô. Mở điện thoại di động ra, cô muốn tìm số di động của trường để chuẩn bị sớm cho kế hoạch. Thế nhưng điện thoại chưa kịp rút ra thì Lâm Hạ đã gọi tới.
Mấy ngày gần đây , chuyện của Lâm Hạ cô sớm đã quên. Lâm Hạ gọi điện tới hỏi cô tại sao không liên lạc với cố vấn đến hổ trợ cho cô ấy, Đường Ninh giải thích với cô ấy rằng bởi vì gần đây công tác chuẩn bị có chút vấn đề nên cô đã quên việc này.
Cuối cùng, Đường Ninh cũng không quên chuyện lần trước có mở lời xin sự hỗ trợ của Lâm Hạ và đã được Lâm Hạ đồng ý giúp một tay.
Đường Ninh đem chính mình cả người nằm thẳng xuống chiếc giường mềm mại, dừng lại một chút, âm thanh có chút mệt mỏi nói tiếp: "Tất nhiên là muốn rồi, tớ đang có một kế hoạch rất lớn, cậu có thể giúp tớ một tay." Dừng lại một chút cô lại nói: "Đây cũng là một quỹ từ thiện chắc chắn cậu sẽ thích nó thôi."
Lâm Hạ trầm mặc rồi "Ừ" một tiếng.
Đường Ninh cúp điện thoại, ngước nhìn trần nhà. Cô thấy con người thật sự rất ki quái, có người khổ sở giãy giụa bằng mọi cách cũng muốn được sống, có người thì dễ dàng buông xuôi bản thân mình đi tìm cái chết. Giống như Lâm Hạ, nắm trong tay rất nhiều thứ có khả năng khiến bản thân mình sống thoải mái hơn nhưng lại lựa chọn muốn từ bỏ mọi thứ không làm gì hết. Người trong cuộc lựa chọn cách tiêu cực như thế thử hỏi cô chỉ là người xem làm sao có thể xen vào rồi kéo cô ta ra giúp cô ta tìm ra giá trị của bản thân để tiếp tục sống tiếp.
Trở mình quyết định không để những chuyện này ảnh hưởng đến mình nữa, cô thật là ...tự mình đa tình. Gọi một cú điện thoại cho Đường Bác - anh là phó tổng giám đốc của tập đoàn tài chính J. Đường Bác nghe cô muốn tổ chức một buổi đấu giá nhỏ ở trường đại học Z cũng không chê cười cô, chỉ dặn cô phải chú ý một chút chuyện lại kiên nhẫn giải thích kĩ lưỡng cho cô những việc cần làm rồi dặn cô nếu như có chỗ nào còn chưa rõ có thể gọi điện hỏi anh bất cứ lúc nào.
Đường đường là phó tổng giám đốc của tập đoàn tài chính J hùng mạnh bởi vì một buổi đấu giá nho nhỏ của cô mà chịu bỏ ra hơn hai mươi phút tỉ mỉ giúp cô phân tích vấn đề. Đường Ninh cảm thấy hổ thẹn vô cùng, cảm thấy bản thân thật sự là đang dở thói đại tiểu thư. Sau đó cô khách khí một chút nói cô mới học được cách làm kem sầu riêng muốn cuối tuần rảnh rỗi mang một hộp qua để cám ơn Đường Bác nãy giờ đã tận tâm chỉ dạy cô sau đó cô mới cúp máy.