Nữ Chính Lãnh Diễm Cao Quý

Chương 23



La Tinh Tinh nghe được lời này của Ngạn Tĩnh, vội vã lên tiếng biện giải: "Không, không, mọi chuyện không phải như thế, anh hãy nghe em nói đã, Tĩnh.."

"Câm miệng, ai cho phép cô gọi tôi là Tĩnh!" Ngạn Tĩnh mặt mày đen sịt, ngữ khí lạnh lùng nói.

"Này! Anh hơi quá đáng rồi!" Lâm Gia núp đằng sau La Tinh Tinh không chịu nổi nói xen vào. Chị họ cô nãy giờ đều muốn khuyên giải anh ta thế mà anh ta còn không biết tốt xấu quát mắng chị ấy. Thật là khinh người quá đáng!

Ngạn Tĩnh lúc này đã rất tức giận, La Tinh Tinh lừa dối anh ta lâu như thế đã thế Lâm Gia còn điếc không sợ súng trước mặt anh ta hô ta nói lớn. Khuôn mặt Ngạn Tĩnh đã đen không nói nỗi, anh ta híp mắt lại chậm rãi bước đến gần hai người kia, "Xưa nay tôi chưa bao giờ đánh con gái nhưng hai người các cô đừng trách sao hôm nay tôi ra tay độc ác!"

"Ồ, anh dám sao?" Lâm Gia trừng mắt khinh thường.

Ngạn Tĩnh ánh mắt lộ ra tia sát ý trừng cô ta sau đó bẻ tay rắc rắc tiến dần về phía cô ta. Lâm Gia lúc này vẫn nghĩ Ngạn Tĩnh chỉ đang hù doạ cô ta thôi nên vẫn đắc ý đứng tại chỗ mỉm cười nhạo bám. Nhưng khi thấy Ngạn Tĩnh rất nhanh tiến lại gần cô ta, bộ dáng ngày càng trở nên hung hãn, sát khí toả ra bốn phía, cô ta liền hô lên:

"Chị ơi, chạy nhanh thôi." Anh ta thật sự là điên lắm rồi.

"Đợi đã."

Đường Ninh đứng phía sau lên tiếng, La Tinh Tinh quay đầu lại nhìn về phía Đường Ninh. Chỉ thấy Đường Ninh một tay cầm di động quơ quơ trước mặt, mỉm cười nói: "Những lời vừa nãy các cô nói tôi đã thu âm đầy đủ không sót một câu. Các cô tốt nhất nên an phận một chút, nếu không chọc giận tôi, tôi sẽ đem đoạn vi đeo này phát tán lên mạng, lúc đó không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây?"

Đường Ninh mỉm cười nhưng nụ cười này rơi vào mắt La Tinh Tinh chỉ khiến cô ta cảm thấy chói mắt, đáy lòng càng thêm lạnh lẽo. Đêm nay cô ta mượn tay Lâm Gia phá rối buổi đấu giá từ thiện của Đường Ninh và Lâm Hạ không ngờ lúc này cô ta lại dính vào chuyện xấu hổ này. Thật đúng là hại người không xong lại hại đến bản thân mình.

Cô ta rõ ràng nhìn thấy văn kiện Lâm Hạ đã kí xác nhận muốn quyên tặng căn biệt thự nhưng cô ta chưa từng nghĩ đến chỉ có Lâm Hạ đơn phương kí tên lên tờ giấy đó. Hơn nữa, cô ta còn sắp đặt cho Lâm Gia lên khán đài nói ra chuyện Lâm Hạ từng tự sát thậm chí còn có vấn đề về thần kinh nhưng phản ứng của những người bên dưới tựa hồ đều không hề quan tâm."

La Tinh Tinh mượn tay em họ mình ức hiếp Lâm Hạ không ngừng rồi muốn nhân cơ hội đó một lần vu hãm Đường Ninh. Ai ngờ cô ta lại chữa lợn lành thành lợn què, đã không thành công thù thôi trái lại còn tạo nhược điểm cho Đường Ninh uy hiếp cô ta bây giờ.

Đường Ninh nghiêng đầu, âm thanh tràn đầy ôn nhu: "La Tinh Tinh, cậu bây giờ chắc không muốn để toàn trường nghe được đoạn vi deo này chứ?"

La Tinh Tinh không cam lòng nhìn thẳng Đường Ninh một chút sau đó xoay người kéo tay Lâm Gia rời đi.

Đường Ninh vẫn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người kia cho đến khi biến mất, cô quay sang nhìn thẳng Lâm Hạ. Lâm Hạ lúc này tình trạng không được tốt lắm, cả người cô ta đang phát run, thậm chí nếu Đường Ninh không nhanh tay đỡ lấy cô ấy có lẽ cô đã ngã người xuống đất.

Trước giờ Ngạn Tĩnh đều không quá để tâm đến Lâm Hạ, lần trước La Tinh Tinh nói với anh ta Lâm Hạ này mắc bệnh tâm thần, anh liền không thích cô đã thế còn khuyên Ninh Ninh tránh xa cô ra. Bây giờ anh đã biết hoàn cảnh thật sự của cô, anh biết được rằng La Tinh Tinh trước giờ luôn lừa dối anh nên anh muốn xin lỗi Lâm Hạ. Nhưng anh chợt nghĩ chắc gì Lâm Hạ đã biết anh nghĩ xấu cho cô, tại sao bây giờ anh lại phải đi xin lỗi cô chứ?

Ngạn Tĩnh cố gắng cho giọng mình nhẹ nhàng một chút nhìn về phía Lâm Hạ quan tâm hỏi: "Cô không sao chứ?"

Lâm Hạ có chút thất thần rồi đột nhiên cô lao về phía Đường Ninh, cầm chặt tay Đường Ninh van xin: "Giúp tớ được không? Xin cậu hãy giúp tớ!"

Từ trước đến nay Đường Ninh chưa bao giờ thấy Lâm Hạ như bây giờ yếu đuối, nước mắt tràn mi thế nhưng cô lúc này lại không muốn rơi nước mắt nữa, cố gắng ngăn từng ngọt nước không để chúng tiếp tục chảy xuống nữa.

Ngạn Tĩnh sợ nhất là nước mắt con gái nên nhìn thấy một màn trước mắt này lông mày anh không nhịn được cau lên, liếc mắt sang Đường Ninh sau đó lùi ra xa Đường Ninh khoảng hai mét. Anh ta chỉ muốn gần gũi người mình thích, chỉ cho phép người mình thích lên giọng quát mắng hay đùa giỡn anh ta...Nhưng còn những cô gái khác anh ta đều không muốn quan tâm càng không muốn họ đến quá gần mình. Vừa nãy đoạn đối thoại của ba người họ anh đều nghe rất rõ cũng biết số phận bi thảm của Lâm Hạ nhưng anh cũng chẳng bận tâm nhiều bởi cô ta không phải là người anh thích.

Đường Ninh không biết Lâm Hạ muốn nhờ cô giúp cái gì. Cô chỉ biết bây giờ Lâm Hạ chắc chắn đang rất kích động. Tối hôm nay Đường Ninh đã thu hoạch được một tin tức rất thú vị thì ra La Tinh Tinh muốn dùng chuyện nhà của Lâm Hạ để hãm hại cô, thiệt là khổ thân cho La Tinh Tinh quá rồi, chuyện như vậy cô ta cũng nghĩ ra được...

Đường Ninh đỡ Lâm Hạ đứng lên nói: "Chuyện này cứ để sau rồi nói."

"Không! Tớ muốn cậu phải đồng ý ngay bây giờ."

Đường Ninh không nói gì nữa cũng đã muộn thế này rồi, gió lạnh cũng bắt đầu nổi lên, cô không nhịn được hắt hơi một cái. Ngạn Tĩnh thấy thế, đem áo sơ mi trên người cởi ra, không nói lời nào khoác lên bờ vai cô.

"Không cần đâu..." Đường Ninh nghiêng đầu, muốn cự tuyệt ý tốt của Ngạn Tĩnh.

Nhưng Ngạn Tĩnh rất nghiêm túc, ý tứ không cho cô kháng cự lại anh: "Khoác vào."

Đường Ninh biết Ngạn Tĩnh đang nghĩ cô là một cô gái yếu đuối muốn che chở cô nhưng cô biết lúc này cô tốt hơn không nên nói gì hết. Cô đem sự chú ý chuyển dời sang Lâm Hạ nói: "Cậu không muốn về nhà chứ muốn làm gì nữa? Hay cậu muốn ở lại đây xử lí hậu cần một số chuyện còn lại của buổi đấu giá với tớ?"

Lâm Hạ ngẩng đầu nhìn Đường Ninh. Cho dù ở đây không có ánh đèn sân khấu chiếu sáng chỉ có ánh sáng lờ mờ màu vàng của đèn đường nhưng cô vẫn biết rất rõ Đường Ninh thật sự rất có sức hấp dẫn. Trên người cô có vẻ tự tin, kiên định phong thái cao quý không dễ dàng cho bất cứ ai xâm phạm hay đến gần. Đường Ninh rất tài giỏi, chuyện gì cô cũng giải quyết rất tốt, mọi vấn đề khó khăn cô đều xử lí gọn gàng, triệt để.

Từ khi cùng Đường Ninh quen biết đến nay, Lâm Hạ đều ước gì cô cũng được như vậy có một gia đình hạnh phúc, bố mẹ yêu thương, lúc nào cũng tài giỏi trong mắt mọi người...

Lâm Hạ cứ ngơ ngác đứng đó nhìn Đường Ninh, trên mặt mỉm cười nhưng nụ cười này lại ứa ra nước mắt, cô nói: "Đường Ninh, tớ thật sự muốn cậu giúp tớ!"

Đường Ninh nghe vậy, cũng bất giác trở nên nghiêm túc, cô thả hai tay đang đỡ lấy Lâm Hạ ra nhìn Lâm Hạ nhẹ nhàng lắc đầu, "Tớ không đồng ý."

Lâm Hạ sững sờ. Không chỉ có Lâm Hạ mà ngay cả Ngạn Tĩnh đứng cách đó không xa cũng sửng sốt khi Đường Ninh nói thế. Trong kí ức của Ngạn Tĩnh, cô luôn lấy giúp đỡ mọi người làm niềm vui, khi người khác gặp khó khăn cho dù họ không đến nhờ giúp đỡ thì Đường Ninh cũng ra tay tương trợ.

Đường Ninh nhìn vẻ mặt sững sờ của Lâm Hạ bình tĩnh nói: "Sở dĩ tớ cứ chần chừ không phái nhân viên đến tư vẫn cho cậu về chuyện quyện tặng ngôi biệt thự cũng là muốn cậu cân nhắc kĩ lại. Lúc ấy tớ thật sự cũng không nghĩ đến chuyện giúp đỡ gì cậu, hơn nữa tớ cũng không muốn giúp một người không biết lúc nào sẽ ra đi, nếu cậu quyết tâm muốn tự sát tớ lại càng không muốn tốn công giúp đỡ gì cho cậu hết."

Lâm Hạ cuối cùng đã ngừng khóc, Đường Ninh đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay, nói: "Cậu ở đây một mình suy nghĩ một chút đi, tớ cũng không muốn nói nhiều nữa, tớ đi trước đây." Dừng lại một chút Đường Ninh lại nói: "Nếu cậu muốn về nhà cứ tìm Tĩnh, anh ấy sẽ lái xe đưa cậu về tận nhà."

Ngạn Tĩnh bất mãn nhìn về phía Đường Ninh nhưng Đường Ninh không quan tâm để ý gì đến anh ta hết.

Lâm Hạ nhận khăn tay Đường Ninh đưa tới, cô vẫn còn rất kinh ngạc chuyện Đường Ninh không muốn giúp cô, cô ngồi bệt xuống bậc thang ven đường. Nhìn bóng dáng ngày càng xa của Đường Ninh, cô hét lớn: "Tớ hiện giờ không muốn về căn nhà đó." Mãi mãi cô cũng không muốn trở về căn nhà đó nữa, cái gia đình kia ngay từ đầu đã không là của cô chỉ là cô không muốn chấp nhận sự thật đau lòng này. Không muốn nghĩ rằng ông ta ngay từ đầu đã không xem cô là con gái ruột. Cô cứ ngoan ngoãn nghe lời ông ta, cố gắng lấy lòng, hi vọng có một ngày ông ta sẽ tự hào về cô nhưng tất cả đều chỉ là mộng tưởng của một mình cô. Tất cả bọn họ ai ai cũng đều muốn cô chết, trên thế gian này cô đã chẳng còn người thân nữa rồi, không ai quan tâm yêu thương cô nữa...Cô từng nghĩ tự sát sẽ là con đường giải thoát mọi đau khổ nên muốn quyên tặng hết tài sản của mẹ để lại cho cô làm từ thiện cứu giúp thêm thật nhiều người. Cô cứ nghĩ dù ông ấy có độc ác thế nào đi chăng nữa, cô cũng sẽ không hận ông, sẽ tha thứ sự phản bội của ông đối với mẹ cô cũng bởi vì ông là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này. Cô nguyện ý tin tưởng ông sẽ không bao giờ hại cô...

Đường Ninh nghe thấy lời ấy của Lâm Hạ, cô xoay người lại nhìn Lâm Hạ. Cô biết lúc này bất kì lời an ủi nào cũng đều vô dụng mà Lâm Hạ cũng không cần ai động viên cổ vũ hết. Lâm Hạ luôn luôn giấu diếm chuyện xấu của gia đình nên hiện tại cũng sẽ không muốn cùng bất kì ai nói về chuyện này. Cô ấy vừa nãy xúc động như thế là do La Tinh Tinh sỉ nhục mẹ cô đã thế còn xát thêm muối vào trái tim cô, nói thẳng ra những điều mà chính cô không muốn tin: Ông Lâm mong muốn Lâm Hạ sớm chết để danh chính ngôn thuận chiếm đoạt số tài sản mà bà Lâm tốn nhiều công sức để lại cho cô.

Đường Ninh không nhịn được than thở, cô thật sự không ngờ La Tinh Tinh lại nham hiểm đến vậy, bộ mặt gian ác này của cô ta ẩn giấu thật tốt, đến giờ cũng không ai biết cô ta chẳng phải là người thiện lương quý nữ gì. Nghĩ đến đây cô không nhịn được quay đầu nhìn Ngạn Tĩnh, chỉ thấy anh ta lúc này đang cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Nhìn Ngạn Tĩnh, Đường Ninh cảm thấy thật may mắn, không hiểu tại sao hôm nay anh ta lại đến đây, rồi cùng cô nghe lén chuyện ba người này sau đó phát hiện ra bộ mặt giả dối của La Tinh Tinh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.