Bàn tay ấm áp của anh ta vẫn giữ lấy cánh tay trắng nõn của Đường Ninh đến khi Đường Ninh có thể đứng vững mới buông. Trên mặt mang theo nụ cười xã giao, nói: "Khi bước xuống nhớ lưu ý bậc thang."
Đường Ninh nhìn anh ta, trong lòng hơi lúng túng. Không ai có thể bình tĩnh trước người mới giúp mình thoát khỏi tình cảnh chật vật thiếu chút nữa ngã sấp xuống nền đất. Chí ít thì cô hiện tại không thể, hơn nữa người này, theo cô nghĩ cũng không thể xem như là người xa lạ. Người đàn ông này là ông chủ của quán cà phê Red Garlic. Bọn họ thật ra tình cờ gặp nhau rất nhiều lần chỉ là chưa bao giờ chính thức nói chuyện.
Cô hơi cúi đầu, cắn cắn môi dưới, lúc ngẩng đầu lên trên mặt đã mang theo tia cảm kích cùng nụ cười mỉm đơn thuần,"Cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi sẽ cẩn thận hơn."
Anh ta khẽ gật đầu, "Ừ"một tiếng.
Đường Ninh mở to mắt, chủ động vươn tay trái ra hướng anh ta mở lời,"Tôi tên là Đường Ninh."
Anh ta nở nụ cười, tiếng cười trầm ấm rất dễ nghe. Anh ta đưa tay phải ra, bàn tay nóng ấm nắm chặt bàn tay trắng trẻo của cô, sau đó thả ra," Tôi tên là Lạc Nhất Phàm, rất hân hạnh được quen biết cô."
"À.., Giờ tôi phải đi. Anh Lạc, có gì lần sau đến quán cà phê của anh mong anh cho tôi một cơ hội mời anh một tách cà phê." Đường Ninh cười nói.
Đường Ninh hướng anh ta khẽ gật đầu sau đó quay người lên xe.
Anh ta vẫn đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng màu xanh nhạt cho đến khi biến mất, gương mặt tuấn tú không nhịn được mỉm cười.
"Nhất Phàm, đang nhìn gì đấy? Mọi người đều đang đợi cậu." Một giọng nam sang sảng vang lên tiến đến vỗ vai Lạc Nhất Phàm.
Lạc Nhất Phàm hoàn hồn,"Không có gì, chúng ta vào thôi." Lập tức hai người cùng bước vào đại sảnh.
Đường Ninh về đến nhà, bà Đường đã đi ngủ sớm dưỡng nhan, ông Đường đang ngồi ở phòng khách xem tin tức trên ti vi.
"Ba, sao ba còn chưa đi ngủ?" Cô xoa xoa huyệt thái dương, cúi xuống thay đôi giày cao gót bước đến.
Ba Đường vỗ vỗ chỗ sô pha bên cạnh mình, cô ngoan ngoãn lập tức đi qua ngồi xuống.
"Uống rượu?"
"Có một chút."
"Ninh Ninh, cô gái có giáo dục không để mình uống say bên ngoài." Ông Đường nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô nhẹ giọng nhắc nhở.
Đường Ninh kéo tay ba ba cô nũng nịu cười nói:"Sẽ không uống say." Chỉ là không uống thường xuyên nên tửu lượng quá kém nhưng cũng không đến nỗi một ly rượu vang đỏ sẽ làm cô gục ngã.
"Tốt nhất là như vậy." Ba Đường than thở.
"Ba, con có chuyện muốn nói với ba." Đường Ninh gối đầu lên vai ông, dùng giọng mũi nói.
Điều này làm cho ông Đường bất ngờ, con gái của ông từ khi lên cấp hai đã không còn thích làm nũng với ông nữa. Ông Đường vẫn luôn chiều chuộng cô, hiện giờ thấy cô làm nũng không khỏi dùng giọng điệu yêu thương hỏi cô:"Con muốn nói chuyện gì?"
Ông Đường sững sờ, sau đó chậm rãi quay đầu, trầm giọng hỏi:"Tại sao?"
Đường Ninh vẫn để đầu tựa vào vai ông, nhìn thẳng vào mắt ông nói:"Con không muốn học thiết kế nữa."
"Không phải trước đây con luôn kiên trì muốn học ngành này sao? Hiện tại con không muốn học nữa?" Ông Đường nghiêm túc hỏi. Lúc trước khi thi đại học, ông nghĩ với tính cách của con gái mình, cô sẽ chọn học ngoại ngữ, sẽ học thiết kế thời trang, sẽ học kinh doanh...Ông nghĩ tới đủ loại ngành nghề thế nhưng không ngờ cô lại chọn học làm kiến trúc sư.
Đường Ninh nghe ông Đường nói, muốn cùng ông làm nũng pha trò một chút nhưng cô biết ông sẽ không chấp nhận vì thế cô ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc mở miệng: "Kiến trúc sư không phải là ngành nghề thích hợp với con. Con trước đây không biết mình muốn làm cái gì hiện tại con đã thông suốt."
Kiến trúc sư là do Đường Ninh trước đây chọn, bởi cô ta yêu Ngạn Tĩnh nên khi biết Ngạn Tĩnh thích làm kiến trúc sư cô ta mới chọn theo. Cô ta cứ nghĩ rằng Ngạn Tĩnh chọn cái gì cô ta cũng sẽ chọn cái đó. Ở bên Ngạn Tĩnh mới là hạnh phúc của cô ta.
Nhưng đối với Đường Ninh hiện tại thì không phải như vậy. Chí ít cô không muốn đi theo con đường Ngạn Tĩnh đã chọn.
Ông Đường nhìn con gái mình, bỗng nhiên hỏi: "Thế con muốn học cái gì?"
"Con muốn học kinh doanh."
"Kinh doanh quá trừu tượng, con nói cụ thể xem con muốn học cái gì?"
Đường Ninh trầm mặc, sau đó nhẹ giọng nói: "Ba nói đúng, kinh doanh cái từ này rất là trừu tượng, con kỳ thực cũng không rõ con muốn học cái gì. Thế nhưng con nghĩ thế này, nhìn thấy một bản thống kê số liệu, bất luận là số liệu có đúng hay không thế nhưng nhìn vào sẽ phát hiện ra vấn đề, sau đó đưa ra phán đoán giúp công ty giải quyết vấn đề." Cô trước đây chính là ngoại ngữ, trở thành Đường Ninh lại học kiến trúc sư. Đối với kiến trúc sư cô không có hứng thú, cô lại là con gái của chủ tịch tập đoàn tài chính J nếu cô học kinh doanh, cô có thể giúp đỡ ba ba. Ông Đường là một doanh nhân phi thường xuất sắc, hội tụ tất cả các yếu tố nên có của một nhà lãnh đạo.
"Con nói những lời này có phải là do uống quá nhiều rượu không, đây chỉ là do con nhất thời kích động?" Ông Đường cau mày hỏi.
Đường Ninh lắc đầu,"Không phải, ba ba người phải tin tưởng con, con thật sự đã suy nghĩ kĩ. Ba...Con...". Đường Ninh cắn môi, khẽ cau mày, sau đó nhìn thẳng vào ông Đường trên mặt lộ ra biểu cảm đầy áy náy mỉm cười nói: "Ban đầu con lựa chọn học trở thành kiến trúc sư lúc đó không cân nhắc kĩ càng. Hiện tại, con cũng sẽ không hối hận vì đã chọn học để trở thành kiến trúc sư. Chỉ là con chợt nhận mình không thể tiếp tục như thế được nữa. Con đã trưởng thành, phải biết suy nghĩ hơn, phải biết mình thật sự muốn gì và sẽ làm gì."
Điều quan trọng nhất trong cuộc đời của cô không phải là tình yêu mà là người thân những người đang cùng cô sống chung dưới một mái nhà. Cô muốn mình mạnh mẽ hơn để có thể làm những gì mình muốn làm, bảo vệ những người mình muốn bảo vệ.
Ông Đường nhìn vào mắt Đường Ninh, im lặng không lên tiếng mãi cho đến khi nhìn thấy trong mắt cô là sự e ngại, ông mới mở miệng nói rằng: "Chuyện chuyển ngành không phải là chuyện nhỏ, ba hi vọng con có thể suy nghĩ kĩ càng lại."
"Con đã suy nghĩ rất kĩ rồi." Đường Ninh nói, sau đó lại đứng lên bước đến gần ông vòng hai tay ôm lấy ông nói: "Ba, bởi vì được ba mẹ che chở nên trước giờ con muốn gì thì làm đó không cần suy nghĩ. Trở thành một kiến trúc sư không phải là mộng tưởng của con, làm một hiền thê lương mẫu không phải là mục tiêu sống của con. Giấc mộng của con là hi vọng có một ngày, con có thể giúp ba gánh vác công ty nào là chuyện thu mua công ty này đến chuyện tài chính ở ngân hàng rồi giá cỗ phiếu vv..."
Nói đến đây, ông Đường cũng đã hiểu con gái ông muốn gì. Lúc trước nó vì tình yêu mà đem trái tim mình phó thác cho người ta vì lẽ đó nó muốn đi chung đường với người đó. Bây giờ, nó đã nhận ra nó không thể cứ ngu ngốc đi theo người đó tiếp nữa nên mới phải thực hiện mục tiêu giấc mộng của bản thân lúc ban đầu.
Ông Đường rất vui vì con gái mình đã tỉnh ngộ nhưng ông cũng không trực tiếp đáp ứng thỉnh cầu của cô.
"Để ba suy nghĩ thêm."
Đường Ninh muốn chuyển ngành, ông cảm thấy rất nghi hoặc thế nhưng bà Đường rất tán thành. Bà không thích Đường Ninh học làm kiến trúc sư, cái nghề kia rất cực khổ muốn đòi mạng. Con bà nửa đêm lúc nào cũng vẽ vẽ rồi vẽ cho đến sáng. Một cô gái trẻ sao có thể thức đêm suốt ngày? Dù cho con bà có thể chịu đựng nổi nhưng không chắc đến hai mươi tuổi hay năm mươi tuổi nó vẫn còn khoẻ mạnh, không bệnh tật gì hành hạ thân thể.
Được rồi, bà biết bà hơi suy nghĩ nhiều một chút, nhưng đúng thật là bà không thích con gái mình học nghề này.
Ông Đường nghe vợ mình giải thích không khỏi có chút dở khóc dở cười: "Em cho rằng nó chuyển sang ngành mới sẽ tốt hơn sao?" Nếu như Đường Ninh thật sự theo học kinh doanh, sau này vào giúp ông quản lí tập đoàn, so với học làm kiến trúc sư chắc chắn nó sẽ phải cực khổ, mệt mỏi hơn nhiều.
Bà Đường nhìn chồng mình, nói: " Em tình nguyện tán thành ý kiến của con. Dù nó muốn thế nào, là một người mẹ em sẽ luôn đứng ở bên cạnh ủng hộ giúp đỡ nó."
Ông Đường và bà Đường đều biết nguyên nhân Đường Ninh muốn trở thành kiến trúc sư, chỉ là Đường Ninh nhất quyết muốn như vậy, hai ông bà còn có cách nào khác sao? Không thể làm gì hơn là chiều theo ý cô.
Ông Đường xốc chăn lên giường, nhàn nhạt nói: "Em cũng nên ngủ sớm đi."
"Anh còn lo ngủ, con gái mình chưa về sao em có thẻ yên tâm ngủ đây?" Bà Đường tức giận nói.
"Em nên ngủ đi, nó đã về rồi." Ông Đường mở miệng dỗ dành.
"Vậy anh có đồng ý cho con nó chuyển ngành không?" Bà Đường vẫn không từ bỏ, hỏi tiếp. Đường Ninh muốn chuyển ngành kỳ thực nếu chồng bà đồng ý thì sẽ rất dễ.
Ông Đường thở dài, nói: "Lần này anh giúp nó chuyển nhưng nếu lần sau nó lại muốn chuyển chẳng lẽ anh lại giúp nữa?" Tuy rằng Đường Ninh lúc nãy rất nghiêm túc nhưng con gái ông lúc này thật sự ông không biết trong đầu nó đang suy nghĩ cái gì.
"Lần sau nó suy nghĩ thông suốt lại muốn đổi ngành thì anh lại giúp nó đổi." Bà Đường trực tiếp ra lệnh, hiếm khi con gái bà có ý nghĩ nghiêm túc bà đương nhiên phải giúp đỡ.
Ông Đường nhìn trần nhà, có chút bất đắc dĩ lên tiếng: "Được rồi ngủ đi."
Bà Đường nghe thấy câu này biết mình đã thành công nên yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
La Tinh Tinh nghe vậy, trên mặt biểu tình lập tức cứng đờ.
"Tớ còn có việc đi trước." Đường Ninh cười nói.
"Ninh Ninh." La Tinh Tinh không nhịn được gọi cô ta.
Đường Ninh nhìn về phía La Tinh Tinh, không nói gì.
"Tớ cho rằng chũng ta là bạn tốt của nhau." La Tinh Tinh đứng tại chỗ, đôi mắt trong veo mang theo vài phần khổ sở hướng Đường Ninh mở lời.
Đường Ninh nghe được những lời này, cặp mắt trong veo nhìn thẳng vào mắt La Tinh Tinh, nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi ngược lại:" Tinh Tinh, cậu nói những lời này, sao không suy nghĩ một chút hỏi trái tim mình, có hay không thật sự nghĩ chúng ta là bạn tốt của nhau."
La Tinh Tinh không xấu, cô ta chỉ quá hãm sâu vào tình cảm của mình, chỉ muốn dành lại người đàn ông mà cô ta yêu. Thế nhưng cuối cùng chính cô ta hại Đường Ninh tự sát cùng cả tập đoàn tài chính J phá sản. Nếu như Đường Ninh chân chính ở đây lúc này có hay không sẽ nôn mửa đây?
Lúc cô ta trọng sinh thì thế nào? Mọi chuyện trên thế gian có quá nhiều chuyện không như ý muốn. Cô chính là muốn La Tinh Tinh hiểu rõ, dù cô ta có trọng sinh cũng không thể tự mình xoay chuyển Càn Khôn.
La Tinh Tinh không còn là La Tinh Tinh trước đây nữa mà Đường Ninh cũng vậy đã không là Đường Ninh lúc trước.