Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 15: Chương 15




Giám đốc nhà hàng nói xong câu này, người con trai dừng bước.

“Vị tiểu thư kia…” Giám đốc nhà hàng bình tĩnh lại một chút.

Trong tay ông ấy luôn cầm tấm thẻ của vị tiểu thư kia, hai tay nhẹ nhàng cẩn thận nâng lên, đưa đến trước mặt người con trai: “Khi vị tiểu thư rời đi, tấm thẻ đã ở trên bàn của cô ấy.

”“Đúng số thứ tự?” Người con trai hỏi.

“Không có vấn đề.

” Giám đốc nhà hàng vội vàng mở ra.

Tấm thẻ nhỏ bị ông ấy cầm dọc đường, có chỗ bị mồ hôi ẩm ướt.

Sau khi mở ra thì chữ viết lại hết sức rõ ràng, ở chính giữa tấm thẻ rõ ràng là con số “9” màu đen không có gì xinh đẹp.

Lúc này bọn họ đã đi đến trước thang máy.

Đây không phải là thang máy khách sạn dùng hay mọi người thường dùng, mà là một thang máy chuyên dụng phía sau ngã rẽ, nằm ở chỗ sâu nhất của đại sảnh.

Các phục vụ đi đón người cùng với giám đốc nhà hàng đều tự giác mà không đi theo.

Hiện tại nơi này trừ người con trai và giám đốc ra, chỉ có hai người đàn ông cao lớn mặt không cảm xúc giống nhau đứng ở phía sau anh ta.

Ánh mắt người con trai lạnh lùng lướt qua tấm thẻ nhỏ kia.

Cảnh vật xung quanh yên tĩnh, đột nhiên càng thêm vẻ yên tĩnh hơn.


Giám đốc nhà hàng đợi một lát, cẩn thận ngẩng đầu nhìn về phía đối phương.

Boss trẻ tuổi của ông ấy vốn có gương mặt tuấn mỹ không thua kém bất cứ minh tinh thần tượng nào.

Đường nét khuôn mặt sắc sảo hoàn mỹ, giống như bậc thầy điêu khắc hàng đầu thế giới đã từng dao từng dao một mà tỉ mỉ điêu khắc thành.

Lúc này môi mỏng của đối phương mím chặt, đường nét dưới cằm căng ra một đường vòng cung xinh đẹp.

Lông mi dài mà rậm hơi rũ xuống, che khuất ánh mắt của anh ta.

Khiến giám đốc nhà hàng hoàn toàn không có cách gì từ trên gương mặt không bộc lộ cảm xúc này mà suy đoán được tí vui giận nào.

Ngón tay thon dài đưa ra, lấy tấm thẻ từ trong tay giám nhà hàng.

“Ừ.

” Người con trai đáp lại một tiếng thờ ơ.

Ánh mắt anh ta chuyển hướng sang số tầng thang máy không ngừng hạ xuống, rồi im lặng.

Lúc giám đốc nhà hàng đang cho rằng boss nhà mình không còn gì dặn dò, đột nhiên nghe thấy đối phương lên tiếng: “Bữa tối…”Người con trai dừng lại một cái, âm thanh chậm rãi tiếp tục hỏi: “Hợp khẩu vị cô ấy không?”“Vâng vâng vâng.

” Giám đốc nhà hàng nói một tràng liên tục: “Chúng tôi bên đây thấy vị tiểu thư này đến nhà hàng, lập tức dựa theo dặn dò trước đó của ngài, đã điều chỉnh thực đơn bữa tối.

”“Tiểu thư hẳn là vừa lòng, một bàn đồ ăn kia của cô ấy cũng không thừa lại.

Nước trái cây sau cùng còn gọi phục vụ thêm hai lần.

”“Ừ.

”======Tần Tịch và Đường Lăng các cô, gần đến ba giờ sáng mới ngủ.

Buổi sáng, trời vừa tờ mờ sáng, đồng hồ sinh học lại đánh thức cô dậy.

Cô mở mắt, rèm che nắng dày che khuất ánh nắng bên ngoài, trong phòng vẫn là một mảng tối tăm.

Là căn phòng Âu Dương Nguyệt đặt.

Tần Tịch mở to mắt ngẩn ngơ vài giây, mãi đến lúc chóp mũi ngửi được mùi hương khoan khoái nhẹ nhàng và có chút đắng của cỏ roi ngựa mà Đường Lăng quen dùng.

Lúc này cô mới phản ứng lại, người nằm bên cạnh mình, hơi thở chậm rãi đều đặn là Đường Lăng.

Đúng.

Cô nhớ lại.

Bản thân lại sống lại rồi.


Về lại lúc ban đầu mọi thứ chưa xảy ra.

Đêm qua, bốn chị em kí túc xá các cô tụ tập lại với nhau, ăn bữa cơm thịnh soạn, chúc mừng cô cuối cùng đã bỏ ý định chuyển chuyên ngành.

Trong lúc mông lung, Tần Tịch không nhịn được mà duỗi tay nhéo hai má mình một cái.

Có chút đau.

Tất cả chuyện này đều không phải giấc mơ.

Tâm trạng của cô trong nháy mắt đã tốt lên.

Tần Tịch nhẹ chân nhẹ tay xoay người xuống giường, toàn bộ căn phòng đều trải thảm trải nền thật dày.

Cô cẩn thận mở cửa phòng ngủ, đi đến ban công lớn ở phòng khách căn phòng.

Ban công bị cửa sổ sát đất bằng thủy tinh đóng kín toàn bộ, Tần Tịch cũng không để ý.

Cô đưa tay chạm lên cửa kính.

Lúc này còn rất sớm, đa số tất cả mọi người khắp thành phố A vẫn còn đang trong giấc mộng.

Căn phòng của các cô nằm ở tầng hai mười bảy, đưa mắt nhìn ra, các tòa nhà cao ốc san sát nối tiếp nhau.

Các điểm chấm nhỏ của đèn đường chiếu sáng quốc lộ.

Xa xa có một số người dậy sớm hơn đã lái xe qua lại.

Khói lửa nhân gian, không có gì hơn vậy.

Lòng bàn tay cảm thấy thủy tinh hơi lạnh, kéo mạch suy nghĩ bay xa của Tần Tịch trở lại.

“Cậu dậy rồi sao?” Giọng nói có hơi khàn của Đường Lăng truyền đến từ phía sau cô.

Cô ấy đi tới, nhìn xuống phong cảnh thành phố cùng với Tần Tịch: “Ngủ không ngon sao?”“Ngủ khá ngon.


” Tần Tịch quay đầu nhìn cô ấy, “Chỉ là cảm thấy thời gian thật tốt, không thể lãng phí.

”Dáng vẻ của cô tràn đầy sức sống, làm Đường Lăng cũng cười cười.

Tần Tịch quay người rồi đi đến phòng của Âu Dương Nguyệt các cô: “Tớ đi gọi các cậu ấy dậy ăn sáng đây, một lát về trường học đi.

Chỗ trống trên hồ sơ tối qua, còn có một đống tư liệu cần phải tra đấy.

”Bốn người nhanh chóng rửa mặt súc miệng xong, lập tức đi đến nhà hàng khách sạn ăn buffet sáng.

Âu Dương Nguyệt vẫn theo thói quen vừa ăn sáng vừa cập nhật đổi tin tức.

Lỗ tai Đường Lăng hoàn toàn như trước đây đeo tai nghe, luyện khả năng nghe tiếng anh.

Sơ Hạ yên lặng mà chuyên tâm ăn đồ ăn, là người thục nữ nhất.

Tần Tịch nhìn nhìn cử chỉ quen thuộc của ba người bạn tốt, không nhịn được lại cười một cái.

“Nè, các cậu xem cái này đi.

” Âu Dương Nguyệt đưa điện thoại cho Tần Tịch.

Trên màn hình là một mục tin tức kinh tế tài chính.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.