Nữ Chính Mau Học Hành Đi

Chương 262: Chương 262




Tóc cô gái nhỏ mềm mại mượt mà, có hơi hơi lạnh lẽo.

Ngô Hi Ngạn giống như là bị điện giật, sau khi chạm vào là thu về ngay, “Anh đi trước đây.

”Anh kéo va li hành lý, bước nhanh chân về phía cổng trường.

Tần Tịch không có lập tức đi luôn.

Cô đứng ở đó, nhìn thân ảnh Ngô Hi Ngạn càng lúc càng xa.

Qua một hồi lâu, Tần Tịch mới xoay người, chậm rãi đi về ký túc xá.

Không có người nhà ở bên, đón tết sẽ tịch mịch sao?Ít nhiều cũng có chút chút.

Ký túc xá ngày thường náo nhiệt như vậy, lúc này, mỗi người đều có gia đình riêng của mình.

Cho dù có nhiều phiền não, bất hòa.

Cho dù có như chị họ của Đường Lăng, mỗi năm đón tết đều phải đối mặt với người lớn trong nhà giục kết hôn.

Nhưng mọi người vẫn sẽ chọn về nhà.

Chẳng qua thời gian trôi đi thật nhanh!Tần Tịch ôm hộp kéo lớn chậm rì rì đi về, chỉ chớp mắt thôi đã sắp đến tết rồi.

Cô cũng trọng sinh cả nửa năm rồi.


Cuộc sống sinh hoạt cũng chậm rãi đi theo hướng mà cô mong chờ.

Cô đi không bao lâu, di động vang lên âm báo tin nhắn wechat.

Tần Tịch vừa lấy ra thì thấy Âu Dương Nguyệt gửi tới mấy cái emotion cười to, “Đêm nay bọn tớ sẽ về trễ một chút, 10 giờ ok không? Không được thì 11 hoặc 12 giờ cũng được á.

”“…….

Đàn anh Ngô về nhà rồi.

” Tần Tịch nói, “Nghĩ cái gì đâu không?”“Nhanh vậy hả?” Âu Dương Nguyệt giáp mặt thì rất sợ Ngô Hi Ngạn, cứ oán hận anh ấy lắm, “Đó là lý do anh ấy độc thân từ trong bụng mẹ đó! Lúc như này, chỉ có hai người, cậu còn đặc biệt đi đón nữa….

.

anh ấy vậy mà cứ về nhà….

Về nhà… về luôn….

”“Hơn nữa mới rồi chúng tớ đi phòng thí nghiệm thật, đàn anh Ngô còn xem qua nhật ký thí nghiệm, anh nói….

.

” Tần Tịch cố tình ngắt ở đây.

“Trời ơi!!!” Âu Dương Nguyệt không thể nào tin nổi, “Cậu đi đón người, thế mà anh ấy chờ không được dẫn người đến phòng thí nghiệm kiểm tra công tác luôn? Anh nói gì?”“Nói là sáng mai sẽ tới trường học, tìm cậu nói chuyện đàng hoàng[ đầu chó ]” Tần Tịch cười.

“!!!”“Lừa cậu đấy.

” Tần Tịch vui ơi là vui, “Anh nói bọn mình làm không tệ, đặc biệt là Âu Dương, vừa nghiêm túc lại ưu tú, rất tuyệt!”“Cậu đừng lừa tớ! Đàn anh Ngô sẽ nói Âu Dương rất tuyệt?! Lừa quỷ à?”“Đàn anh Ngô không chỉ nói Âu Dương Nguyệt rất tuyệt còn tặng bọn mình kẹo nữa.

”Tần Tịch nói rồi, dựa vào đèn đường chụp ảnh hộp kẹo đang cầm trên tay gửi cho Âu Dương Nguyệt coi: “Thế nào?”Âu Dương Nguyệt: “……”Tần Tịch nghĩ sắc mặt bạn tốt giờ hẳn rất đặc sắc nhịn không được lại hơi hơi mỉm cười.

Cô khoan thai đánh chữ tiếp: “Giờ tin tớ chưa hả? Âu Dương Nguyệt, rất tuyệt!”“Tần Tịch.

”Vẻ tươi cười trên mặt Tần Tịch còn chưa rút đi đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp truyền tới từ trước người mình.

Giọng nói trầm thấp dễ nghe, giống như thanh âm của đàn cello cao quý.

Theo cách nói lưu hàng trên mạng thì, giọng nói có thể khiến lỗ tai mang thai.

Đây cũng là lần thứ hai, Tần Tịch nghe thấy giọng nói này.

Nhưng mà cô lại giống như nhìn thấy quỷ, tươi cười trên mặt nháy mắt vụt tắt.


Ngay cả thân thể, dường như đều cứng lại rồi.

Trong một tối chạng vạng ngày đông, ở đại học A vùng ngoại ô.

Cho dù mặc rất dày rồi, Tần Tịch bắt đầu cảm nhận được, cái lạnh thấu xương của mùa đông miền nam.

Cô hít sâu.

Sau một lúc lâu, ánh mắt mới từ di động dời đi, ngước mắt nhìn người trước mặt.

Trước chỗ cô đứng hai mét, dừng lại một chiếc xe.

Lạc Phỉ đứng dựa vào xe, mặc áo khoác màu đen.

Hắn ta nhìn sâu vào Tần Tịch, cả người giống như hòa làm một với bóng đêm.

Lạc Phỉ thấy cô nhìn về phía mình, xoay người, “Lên xe.

”“Có….

” Tần Tịch đứng bất động tại chỗ, “Có chuyện gì, không nói ở đây được sao?”Cô vẫn sẽ sợ hãi Lạc Phỉ.

Người đàn ông này, cho dù là Tô Nhiễm cũng bị hắn ta khiến cho thảm như vậy.

Trong thoáng chốc có thể nâng người lên thiên đường, trong phút chốc cũng có thể năm người vào địa ngục.

Ánh mắt Lạc Phỉ dừng lại ở cái hộp Tần Tịch đang ôm trong tay.

“Ngô Hi Ngạn đưa?” Hắn ta nhàn nhạt nói.

Tần Tịch nhấp nhấp miệng, không nói gì.

Dường như Lạc Phỉ cũng không muốn nghe cô trả lời, hắn ta cứ thế nhìn Tần Tịch.


Hắn ta cũng không ép buộc Tần Tịch lên xe.

Hắn ta nhìn cô gái đứng yên đó, toàn thân đều đề phòng nhìn mình.

Đã từng có lúc, bọn họ là người thân mật nhất của nhau trên thế giới này.

Là người yêu có thể dựa sát vào nhau trong đêm đông lạnh giá, cho nhau ấm áp thân mật khắng khít.

“Tần Tịch.

” Lạc Phỉ lại gọi cô một tiếng.

Hắn ta bước hai bước đến gần Tần Tịch, dừng ở nơi cách đối phương chừng 1 met.

Đôi tay Lạc Phỉ cắm vào túi, lẳng lặng nói: “Chỉ có Ngô Hi Ngạn….

.

không thể.

”Hắn nói: “Em không thể ở bên cạnh anh ta.

”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.