Nữ Chính, Nam Chủ Của Ngươi Ta Không Quản!

Chương 6: Oan gia ngõ hẹp



Không khí buổi tiệc rất náo nhiệt làm Lâm Nhược Linh có chút không thoải mái, cô quyết định ra ngoài đi dạo một chút. Đang ngồi trên chiếc xích đu đung đưa, bỗng phía sau cô vang lên tiếng nói""Xin lỗi, tôi có thể ngồi cùng cô được không"", cô theo bản năng quay đầu lại, bây giờ trước mắt cô là một người đàn ông trạc tuổi Trần Vũ, anh ta bận một bộ vest màu trắng, nếu nói Trần Vũ mang nét yêu nghiệt, tà mị thì người này lại trái ngược hoàn toàn, anh ta trông rất nho nhã, thanh lịch.

""Uk"" cô đối với chuyện này cũng không từ chối, cô biết ở đây đa số là những người có quyền lực trong giới làm ăn, không cũng là con ông cháu cha, nếu có thể quen biết thì sẽ rất có lợi cho việc hợp tác sau này a~

Anh ta bắt đầu ngồi xuống bắt chuyện cùng cô" Tôi là Trần Hạo, cô là...""

Mới vừa nghe hai chữ Trần Hạo cô liền có một dự cảm không lành, cô sao lại xui xẻo như vậy chứ, chỉ là đi dạo thôi cũng đụng phải nam chính, nếu biết trước là sẽ gặp, có đánh chết cô, cô cũng không thèm đi, bây giờ thì tốt rồi. Cô nhẹ nhàng đứng lên, dùng hết sức lực gặng lên nụ cười hòa nhã trong khi nội tâm đang gào thét, chửi bới lên tiếng"" Xin lỗi, tôi có việc, đi trước"", nói xong cô lập tức bỏ chạy

----------------------------

{ t/g: tội chị

Lâm Nhược Linh: Trời ơi! xui xẻo, tất cả là tại t/g đó, tự nhiên xúi tui ra ngoài làm gì zậy bà nội

t/g: thích, hehe, còn gặp dài dài mà chị, cứ từ từ quen dần là được

Lâm Nhược Linh: HẢ}

---------------------------------------------

Trần Hạo bị bỏ lại phía sau, đôi môi mỏng khẽ vẽ lên nụ cười như không, thế giới này cũng có người mà Trần Hạo này không chinh phục được sao, thú vị, thỏ con coi em chạy đi đâu.

Vừa bước vào cửa, cô thở hổn hển vội đi tìm một chỗ ngồi, tay cầm một ly Whisky uống một hơi cạn, đúng là nguy hiểm, vậy mà vừa nãy cô còn định quen biết với hắn, đó chẳng phải là tự đâm đầu vào chỗ chết, xuyên qua rồi cô muốn sống an nhàn như một con sâu gạo, um, làm sâu gạo rất tốt, ưm ( t/g: chị ơi chú ý hình tượng). Vừa suy nghĩ vu vơ vừa cười đùa, như một tiểu oa nhi chẳng hiểu sự đời, cô nào biết rằng từ lúc cô bước vào cửa một tầm nhìn từ góc tối kia luôn dõi theo cô.

""Chị"", bây giờ trước mắt cô không ai khác chính là nữ chính Lâm Ngân Ngân. Có ai nói cho cô biết đây là chuyện gì không, vừa thoát khỏi nam chính lại gặp nữ chính, năm nay là năm hạn của cô hả? (t/g: chệ ơi, đừng chù ẻo nhau như vậy chứ). Thôi kệ xem cô ta giở trò gì?

""Cô là...?""Lâm Nhược Linh đôi mắt lung linh như một con mèo nhỏ vô tội nhìn Lâm Ngân Ngân

""Chị em là Lâm Ngân Ngân""đôi mắt Lâm Ngân Ngân bây giờ đo đỏ sợ là chỉ chọt thêm một cái là"Tức nước vỡ bờ""tuôn trào a~

""Xin lỗi nhưng tôi lại không nhớ mamy có sinh cho tôi một cô em gái a~""vô tội, Lâm Ngân Ngân biết diễn cô cũng biết, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu

""Chị em...""chưa kịp để Lâm Ngân Ngân nói hết lời Lâm Nhược Linh lại vội lên tiếng""Ò, tôi nhớ rồi chẳng phải là người em cùng cha khác mẹ của mình đây sao, tôi quên mất, xin lỗi"" cô nhấn mạnh 6 chữ cuối với thanh âm không to, nhưng lại đủ cho mọi người nghe được, tiếp đó không ít người tò mò nhìn về phía cô.

""Lâm Ân Nhiên cũng thật là, vợ mới chết không bao lâu đã có con lớn như vậy rồi""

""Cái gì là mẹ kế tôi nghĩ là đang lúc vợ đang mang bầu thì ông ta liền đi ngoại tình đó, đàn ông mà""

""Thật không ngờ, phó giám đốc Lâm thị ngoại tình, con gái còn lớn như vậy nữa""

""Còn dám dẫn tới đây, đúng là không biết xấu hổ""

Đúng như dự đoán của Lâm Nhược Linh, bắt đầu có những tiếng bàn tán, xì xào từ khắp nơi làm khuôn mặt của Lâm Ngân Ngân bây giờ trở nên nhăn nhó. Nữ chính tôi nói"Người không phạm ta ta ắt không phạm người"" a~

Lâm Ngân Ngân bây giờ trông rất khó coi, đôi mắt trong sáng đã mất đi từ khi nào để lại cặp mắt đằng đằng sát khí. Bỗng Lâm Ngân Ngân quay sang ly rượu trong tay mình, trong lòng thầm nở nụ cười "Lâm Nhược Linh, cô dám làm tôi mất mặt như vậy, tôi không dám nhận không, đây là kinh hỉ tôi tặng lại cho cô"". Lâm Ngân Ngân tay cầm ly rượu bước loạng choạng tới chỗ Lâm Nhược Linh, Lâm Nhược Linh không né, cô chỉ đứng im một chỗ để cho Lâm Ngân Ngân bước tới rồi đổ rượu lên người cô. Muốn hại cô, còn non lắm

Khuôn mặt Lâm Nhược Linh hiện lên ý cười nhưng lại nhanh chóng vụt mất trở thành khuôn mặt lo lắng, xít xao thăm hỏi Lâm Ngân Ngân""Cô có sao không, có bị thương thương không, chân cô có sao không, không cần lo cho tôi, tôi không sao, có cần tôi đưa đi bệnh viện không""

Lâm Ngân Ngân trong lòng tức giận nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên sự vô tội, đáng thương. Đáng ghét, cô là định bước đến nhưng lại không có ý định đổ rượu lên người Lâm Nhược Linh, cô đoán Lâm Nhược Linh phải thấy chứ, nếu theo tính cách của cô ta thì có lẽ Lâm Nhược Linh sẽ tránh ra và đánh mắng cô thậm tệ, như vậy cô cũng thuận nước đẩy thuyền đổ cho Lâm Nhược Linh cái tội gạt chân làm cô té ngã, ai ngờ cô ta lại không chịu né ra?

""Đúng là những người như vậy, thật chẳng tốt lành gì"

""Thật không hiểu nổi, làm chúng tôi bị mù sao, rõ ràng là cô ta cố ý đổ rượu vào người Lâm tổng""

""Lâm tổng, cô sao lại lo lắng cho loại người như vậy?""

""Đúng là mẹ nào con nấy, mẹ thì dụ dỗ người khác, con lại đi hãm hại người khác""

""Tốt đâu chẳng thấy, Lâm Ân Thiên đúng là có phước rước được hai mẹ con đó về nhà a~""

Xung quanh, người bàn kẻ luận, người hò kẻ reo nhau, làm Lâm Nhược Linh không khỏi hả lòng hả dạ, đang yên đang lành lại dám đi chọc tức cô, đáng đời

""Chị em không cố ý...hức... chị....hức""Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngân Ngân nay đã ngấm lệ, ủy khuất nhìn cô

""Tôi biết rồi""Lâm Nhược Linh cười dịu dàng bước tới bên cạnh Lâm Ngân Ngân đỡ cô đứng vững. Trong lúc đó, cô cũng không quên ghé sát vào tai Lâm Ngân Ngân nói nhỏ 3 từ ""Thật đáng thương"". Câu nói thành công giáng một đòn thật lớn vào Lâm Ngân Ngân, cô biết Lâm Ngân Ngân trong nguyên tác rất hiền dịu nhưng một khi tức giận lại không thể điều khiển được bản thân, bộc lộ bản tính thật của mình, đây cũng chính là điểm yếu chết người của cô ta. Cô ta xuất thân chẳng mấy tốt lành nhưng Lâm Nhược Linh từ nhỏ lại được sống trong sung sướng, nên cô ta luôn ra sức lấy lòng ba mình cũng đồng nghĩa với việc hãm hại Lâm Nhược Linh, 3 từ kia chính là Ranh giới cuối cùng của cô nay lại bị Lâm Nhược Linh nói trúng, đúng là làm cho cô ta tức giận tột cùng

""Lâm Nhược Linh, cô tưởng cô tốt đẹp lắm sao, cô chẳng là gì cả, baba chỉ thương yêu một mình tôi mà thôi, cô biết không tôi nói cho cô biết, mẹ cô khi đó chết là...........""

""Bốp"" Lâm Ngân Ngân chưa kịp nói hết lời đã bị Lâm Ân Thiên không biết từ đâu đi tới, đánh cho một bạt tai, ngã bịch xuống đất.

""Mày sao lại dám hãm hại chị mày, tao đã dạy mày như thế nào?""ông ra sức mắng nhiết Lâm Ngân Ngân, sau đó quay sang Lâm Nhược Linh hỏi han ""Con có sao không?""

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.