Nữ Chính, Nam Chủ Là Của Ta

Chương 1



Lâm Phương Phương khó khăn mở mắt, cảnh vật xung quanh toàn một màu trắng mờ, cả đầu đau nhức không chịu nổi. Đưa tay lên dụi dụi hai mắt rồi lại mở ra nhìn lại một lần nữa, cô không khỏi trợn mắt há mồm, sao bản thân ngủ một giấc trên giường, tỉnh giấc lại nằm trên giường bệnh viện rồi? Không lẽ là do thói quen đọc truyện trước khi ngủ của cô đã làm cô bị ảo giác? Đang nghĩ ngợi, chợt cánh cửa phòng bệnh mở ra, một người mặc trang phục bác sĩ cùng mấy y tá bước vào, thấy cô tỉnh lại liền tiến lên hỏi.

“Dương phu nhân, cô thấy trong người thế nào rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?”

Nghe tiếng gọi, Lâm Phương Phương giật mình nhìn xung quanh, ngoài bản thân ra thì cô hoàn toàn không thấy ai, không lẽ là gọi cô? Dương phu nhân, sao giờ cô lại thành Dương phu nhân nào rồi? Thấy biểu tình ngơ ngác của cô, vị bác sĩ khẽ nhíu mày, đưa tay với lấy tập hồ sơ bệnh án trên tay y tá gần đó lật lật mấy trang tìm tòi, càng đọc, lông mày ông càng khóa chặt, bệnh nhân Lâm Phương Phương, bị tai nạn ngã cầu thang dẫn đến phía sau ót bị va đập, không lẽ việc này làm ảnh hưởng đến não bộ dẫn đến ứng xử kỳ lạ này?

“Cô có nhớ bản thân tên gì, là ai hay không?”

Quay qua bệnh nhân, ông không nhanh không chậm hỏi.

“Ông nói vậy là có ý gì? Tôi là ai? Tại sao tôi lại ở đây? Sao các người lại gọi tôi là Dương phu nhân?”

Câu hỏi của vị bác sĩ trước mặt làm Lâm Phương Phương lâm vào nghi hoặc, mơ hồ hỏi ngược lại. Nghe được câu trả lời của cô, lông mày bác sĩ chữa trị càng thêm nhíu chặt. Biểu hiện của bệnh nhân trước mắt này giống như bị mất trí nhớ tạm thời, có lẽ phải theo dõi thêm vài ngày mới được. Sau đó, ông quay qua y tá đứng bên cạnh trực tiếp ra lệnh.

“Chút nữa đưa Dương phu nhân đi chụp lại phần não bộ để kiểm tra kỹ xem có chấn thương bên trong hay không. Không làm phiền phu nhân nghỉ ngơi, chút chiều chúng tôi sẽ quay lại.”

Nói xong liền quay người bước ra khỏi phòng. Mọi việc diễn ra nhanh chóng làm Lâm Phương Phương có chút thích ứng không kịp, ngồi bất động một chút rồi cô khó khăn xuống giường bước vào nhà tắm trong phòng. Sau một hồi tấp nước lạnh vào mặt làm bản thân tỉnh táo một chút, cô ngước lên nhìn mình trong gương, hình ảnh phản chiếu lại khiến Lâm Phương Phương không kiềm được đưa tay lên vội vã bịt miệng mình lại, ngăn tiếng hét khiếp sợ từ trong miệng tràn ra. Khuôn mặt trong gương hoàn toàn không phải là gương mặt của cô. Vốn dĩ cô có gương mặt thanh tú dễ nhìn, mái tóc búp bê cắt ngắn ôm trọn gương mặt tròn trịa đáng yêu, mà hình ảnh trong gương phản chiếu lại là gương mặt trái xoan, tóc đen dài xõa thẳng qua vai, lấp ló bên cổ là nốt ruồi son nho nhỏ. Đưa mắt nhìn xuống dưới, thân hình này cũng không phải là thân hình của cô, trong khi thân hình cô hơi có chút tròn trịa mập mạp thì có thể này cao ráo, ngực nở eo thon, nhìn vô cùng hấp dẫn gợi cảm. Chuyện gì đang xảy ra với cô? Vừa nghĩ Lâm Phương Phương vừa không ngừng vỗ nước lạnh vào mặt, hi vọng đây chỉ là giấc mơ, cô sẽ mau chóng tỉnh giấc lại. Được một hồi lâu, cảm thấy cả người đau nhức mệt mỏi, sau mấy chục lần ngẩng đầu nhìn vào gương, thấy gương mặt vẫn không thay đổi, cô chán nản lê bước ra khỏi phòng tắm. Vừa bước đến bên giường, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông thân hình cao lớn bước vào.

“Rốt cuộc cô đã tỉnh?”

Lâm Phương Phương có chút ngơ ngác nhìn đến người đàn ông đang tự nhiên kéo ghế ngồi xuống trước mặt mình, sống mũi cao thẳng, cặp mắt sáng sắc bén, đôi môi mỏng quyến rũ, cả khuôn mặt tuấn mĩ nhưng tỏa ra khí thế lạnh lẽo, ánh mắt chán ghét không chút giấu diếm nhìn vào cô. Không hiểu sao nhìn vào khuôn mặt này cô có chút cảm giác quen thuộc như đã gặp được ở đâu rồi. Cô không xác định mở miệng hỏi.

“Anh là ai? Tôi có quen biết anh sao?”

Dương Kiến Bang có hơi giật mình khi nghe được câu hỏi của cô, tuy nhiên rất nhanh sau đó anh liền trấn tĩnh lại.

“Hừ, cô đừng lại đóng kịch trước mặt tôi. Tôi là ai? Ha ha sợ là ai cô có thể không biết chứ tôi là ai cô nhất định kiểu gì cũng không thể không biết. Đừng giở trò với tôi nữa, Lâm Phương Phương!”

Nhắc đến tên của cô, anh không quên nhấn mạnh, gằn giọng từng chữ một, như muốn đem cô bằm ra ngàn mảnh. Giọng điệu đó làm Lâm Phương Phương có chút giật mình, chột dạ nghĩ thầm, không lẽ đây là kẻ thù của thân chủ thân xác này? Nghĩ ngợi một chút, rồi cô nhẹ nhàng ngẩng đầu lên từ tốn nói từng chữ một.

“Tôi quả thật không biết anh là ai, như anh cũng thấy, tôi bị tai nạn nên tạm thời mất trí nhớ, nếu không anh đi hỏi bác sĩ chữa trị cho tôi một chút vậy, thế nào?”

Nhìn biểu tình bình thản trên mặt cô, Dương Kiến Bang không tìm ra một tia giả dối, so sánh với lời bác sĩ lúc nãy nói với anh, có lẽ cô mất trí nhớ thật. Anh không xác định hỏi cô.

“Cô thật sự mất trí nhớ? Không lẽ đến cả Dương Kiến Bang tôi là chồng cô, cô cũng quên rồi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.