Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 111: Câu Chuyện Thứ Sáu (6)



Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

————————————————–

Cửu Thiên Tuế sau khi xuyên không từ thế giới thực đến thế giới tiểu thuyết thì sức ăn vẫn y như cũ, không hề giảm đi một chút nào, bữa tối mà Từ Trạch chuẩn bị từ trước hiển nhiên không đủ cho hai người bọn họ một người một mèo ăn.

Từ Trạch vốn định dọn dẹp rửa bát xong xuôi mới bắt đầu thực hiện lời hứa gọt táo cho Cửu Thiên Tuế, nhưng hắn chỉ vừa mới cầm chén đũa bỏ vào trong bồn nước thì hoàng thượng mèo nhà hắn đã lập tức nhảy lên đẩy cửa tủ lạnh ra, chui vào khay chứa hoa quả, dùng một cái chân giẫm lên quả táo đỏ và to nhất trong túi, sau đó nhìn về phía hắn kêu lên một tiếng "Meo ~" rất uy phong lẫm liệt.

Là một người hầu tận tâm hơn năm năm, Thần Sáng Thế Từ lập tức hiểu ý chủ nhân, lấy quả táo đầy mùi vị thơm ngon kia ra, cẩn thận rửa nó sạch sẽ dưới vòi nước rồi tỉ mỉ cắt thành sáu miếng táo lớn hình tai thỏ, cuối cùng xếp vào một cái đ ĩa pha lê trong suốt ở bên cạnh bồn rửa.

Khi Cửu Thiên Tuế bắt đầu nhai rau ráu đồ ăn tiến cung của nó, Từ Trạch mới có thể nhanh chóng rửa sạch hết toàn bộ nồi niêu xoong chảo, sau đó tiếp tục bắt tay vào chuẩn bị làm bánh quy hình động vật do chính hoàng thượng mèo yêu cầu.

Lúc nãy đi siêu thị mua đồ gia dụng, bởi vì nghĩ mới nhận nuôi một con mèo rất giống Cửu Thiên Tuế, hắn đã vô thức tiện tay lấy một cái khuôn đúc bánh quy, ai ngờ như thế nhưng lại chó ngáp phải ruồi —— Nếu không với cái tính cách càng ngày càng ngạo mạn đỏng đảnh của Cửu Thiên Tuế, hắn hiện tại có khi đã bị cào rách hết cả tay rồi.

Bởi vì hoàng thượng mèo giải quyết quả táo rất nhanh, thậm chí còn đang giương một đôi mắt vàng óng long lanh nhìn hắn chằm chằm để chờ được đút ăn, Từ Trạch liền cán phần bột mì cực mỏng, sau đó đóng khuôn thành hình động vật rồi cho vào trong lò nướng, chưa đến mười phút thì mùi bánh chín đã thơm phưng phức khắp phòng.

"Vừa làm xong còn rất nóng, đợi lát nữa tao đi ra rồi hẵng ăn." Từ hôm qua đến giờ Từ Trạch đều rất bận rộn, hai ngày rồi vẫn chưa tắm rửa, hắn đổ bánh vào một cái đ ĩa rồi lấy quần áo mới đi tắm rửa. Nhưng trước khi tiến vào phòng tắm, hắn vẫn không quên sờ sờ đầu của Cửu Thiên Tuế, mỉm cười dặn dò: "Không cho phép mày ăn vụng đâu đấy."

Cửu Thiên Tuế không trả lời hắn, mà chỉ quay đầu nhìn về phía cửa sổ sát đất trong phòng khách.

Lúc này hoàng hôn đã dịu dàng buông xuống nhân gian, xuyên qua lớp kính trong suốt mờ mờ là màn đêm tím sẫm đang dần dần phủ lên bầu trời và một đám mây cuối cùng còn lóe lên sắc ráng vàng lơ lửng ở phương xa.

Từ Trạch lại xoa nhẹ đầu của Cửu Thiên Tuế lần nữa, "Ở thế giới trước tao đã từng được nhìn thấy cảnh mặt trời lặn trên một hành tinh khác, trông tráng lệ và lộng lẫy hơn ở trên trái đất rất nhiều... Nếu có cơ hội, hi vọng là mày cũng có thể nhìn thấy."

Cửu Thiên Tuế lúc này quay đầu lại nhìn Từ Trạch, nó đột nhiên khiễng chân nhảy lên vai của hắn cọ cọ mặt hắn mấy lần, sau đó lại nhẹ nhàng phóng xuống đất, đi thẳng vào phòng ngủ, bò lên giường chui vào chăn bông nằm.

Từ xưa tới nay Từ Trạch chưa thấy hoàng thượng mèo nhà mình muốn đi ngủ ngay khi trời vừa sẩm tối, hắn ngạc nhiên hỏi: "Ơ? Mày hôm nay đi ngủ sớm như vậy sao, bánh quy cũng không ăn ư?"

Trong phòng ngủ không hề có động tĩnh gì, hắn hơi lo lắng chạy đến xem thử, lại phát hiện ra Cửu Thiên Tuế đã thật sự nằm thiếp ở trên giường, lúc này mới yên lòng đi vào phòng tắm.

Đợi đến khi dòng nước ấm phun ra từ vòi hoa sen rơi xuống chạm vào da thịt, Từ Trạch mới phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Hắn đứng dưới nước rửa sạch cả người, cuối cùng nhắm mắt lại hưởng thụ cảm giác nước ấm xối thẳng vào thân thể thêm vài phút đồng hồ, sau đó mới vươn tay ra định đóng vòi hoa sen lại.

Có điều, ngay khoảnh khắc tay của Từ Trạch sắp sửa chạm đến công tắc, tấm cửa kính lờ mờ bám đầy hơi nước của phòng tắm lập tức bị một người ở bên ngoài đá văng ra.

Hắn thực hiện động tác phòng thủ gần như trong nháy mắt, nhưng lại bỗng nhiên bị người xông vào kia mạnh mẽ bắt lấy, áp sát vào bức tường lát gạch men bên cạnh.

"Tại sao không tiếp tục tắm đi, ta còn ngắm chưa đủ mà." Phạm Trác không biết đã lặng lẽ tiến vào phòng tắm từ lúc nào, y li3m môi một cái, vừa nói vừa nở một nụ cười quyến rũ.

Phát hiện ra kẻ xâm nhập là nữ chính chuyển giới nhà mình, thân thể đang căng cứng và tâm lý phòng vệ của Từ Trạch lập tức thả lỏng hơn rất nhiều, tuy nhiên hắn vẫn thắc mắc: "Ngài vào nhà tôi bằng cách nào vậy?"

Khi hắn bắt đầu viết cuốn tiểu thuyết này đã tham khảo không ít giả thuyết truyền thống về tập tính của ma cà rồng, trong đó có một điều là "Ma cà rồng lần đầu tiên muốn bước vào nhà của một con người, nhất định phải được mời (không nhất thiết là phải chủ nhà mời cũng được)".

Bản thân hắn hiển nhiên chưa bao giờ mời vị hoàng tử ma cà rồng này đến nhà chơi, vậy mà đối phương lại có thể lẻn vào đây. Vậy thì hoặc là Phạm Trác đã từng tới nơi này, hoặc là... Đờ mờ một người xuyên không nào đó lại đạp đổ hết tất cả các giả thiết cơ bản trong thế giới tiểu thuyết giống như lúc trước.

"Ta khi...tỉnh lại đã ở chỗ này rồi." Vị ma cà rồng nghe thấy hắn hỏi thế, trong ánh mắt đột nhiên lóe lên một tia mê man, nhưng rất nhanh sau đó y lại đổi thành vẻ mặt bỡn cợt, "Không ngờ là ngươi lại vội vàng tiếp đón ta như thế, đến cả quần áo cũng không kịp mặc vào."

Nói xong, Phạm Trác cũng không chờ đợi câu đáp trả của Từ Trạch mà lập tức cúi đầu xuống, hung hăng m út vào bờ môi mềm mại kia.

Ở trong một gian phòng tắm chật chội, Từ Trạch cả thân trần như nhộng không một mảnh vải che thân, bị một ma cà rồng đè ở trên tường hôn ngấu nghiến. Y mạnh mẽ tiến vào trong khoang miệng hắn, xâm chiếm, thăm dò rồi cướp đoạt, tiết tấu bá đạo đến mức khiến hắn gần như không thể thở nổi.

Vòi hoa sen trên đỉnh đầu bọn họ vẫn đang liên tục hoạt động, từng luồng từng luồng nước thi nhau rơi xuống làm toàn bộ quần áo của Phạm Trác đều ướt nhẹp, sau đó chảy dọc thân thể của y lan sang người Từ Trạch, cuối cùng lại thả mình vào vũng nước đọng lại ở trên nền gạch men sứ trắng tinh.

Bên tai Từ Trạch dường như chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và tiếng khi môi lưỡi hai người giao hòa vào nhau. Trong không gian tĩnh lặng, âm thanh càng trở nên rõ ràng khiến hắn không khỏi đỏ mặt ngại ngùng.

Hai chiếc lưỡi đỏ tươi mềm mại hòa vào nhau, say sưa khuấy đảo trong khoang miệng đối phương, quấn quýt đưa đẩy qua lại, lưu luyến không muốn chia lìa, cũng giống như thân thể hai người cũng đang càng lúc càng dán sát dưới làn nước của vòi hoa sen.

Thông qua một lớp quần áo ẩm ướt, làn da tr@n trụi của Từ Trạch có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo truyền đến từ trên thân thể ma cà rồng, hắn theo phản xạ rùng mình một cái, nhưng lại vươn tay ra ôm đối phương càng chặt hơn.

Chặt tới nỗi phân thân ở dưới bụng hai người bọn họ đều đã ngẩng cao đầu từ lâu, cách một chiếc quần ướt sũng kề sát ở cùng nhau.

Phạm Trác cũng giống như Từ Trạch, làn hơi ấm tỏa ra từ cơ thể nhân loại cũng khiến y kích động không thôi.

Vị hoàng tử ma cà rồng đã mọc răng nanh dài ra, sau mấy lần nhấm nháp bờ môi Từ Trạch thì y liền dừng nụ hôn dài triền miên này lại, chuyển hướng về phía cổ của hắn. Nhưng y không hề vội vàng thực hiện việc hút máu ngay lập tức mà vươn đầu lưỡi lạnh lẽo ra nhẹ nhàng li3m láp ở nơi đó, mãi cho đến đối phương không nhịn được run rẩy, y mới bật cười thích thú giống như một đứa trẻ tinh quái đang trêu đùa người lớn, sau đó dùng răng nanh đâm thủng da thịt, hung hăng cắn xuống, tận hưởng dòng máu tươi cực kỳ ngọt ngào này.

Ngay lúc hôn môi Từ Trạch đã bị y trêu đùa đến mức không thể kiềm chế được, bây giờ còn có kh0ái cảm khi bị hút máu truyền đến, hai chân hắn lập tức mềm nhũn, dường như hoàn toàn dựa ở vào người Phạm Trác mới có thể đứng được, phân thân dưới bụng cũng l3n đỉnh bắ n ra rất nhanh.

Khác với lần gặp mặt đầu tiên ở Hiệp hội thợ săn ma, bây giờ thân thể Từ Trạch đã không còn quần áo gì che chắn nữa, toàn bộ t1nh dịch màu trắng đục nghiễm nghiên phun lên phần bụng và trên người đối phương, sau đó lại được những giọt nước rơi từ trên cao xuống gội rửa sạch sẽ, cuối cùng biến mất trong ống thoát nước.

Khoảnh khắc xuất tinh đầu óc của hắn trở nên trống rỗng, thân thể yếu ớt dựa vào vách tường từ từ trượt xuống dưới, rồi lại được vị ma cà rồng trước mặt ôm vào lòng.

Sau khi Từ Trạch xuất tinh xong, Phạm Trác mặc dù vẫn chưa thòm thèm nhưng vẫn ngừng việc hút máu lại, y cởi hết quần áo ướt nhẹp ở trên người rồi ôm ngang Từ Trạch lên vai, lập tức mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Mãi đến Từ Trạch được y ôm vào trong phòng ngủ, lưng chạm vào chiếc giường rộng lớn, hắn mới khôi phục lại thần trí từ kh0ái cảm cao trào.

Hắn nhìn thoáng qua chiếc chăn phẳng lì dưới thân, hốt hoảng ngẩng đầu lên hỏi Phạm Trác: "Cửu Thiên Tuế đâu?"

"Ai?!" Vị ma cà rồng lập tức nhíu mày lại.

"Mèo của tôi, một con mèo mắt màu vàng óng, có bộ lông trắng tinh! Trước khi tôi đi tắm thì nó vẫn đang ngủ ở chỗ này mà!" Từ Trạch bật dậy xốc cái chăn lên, Cửu Thiên Tuế thực sự đã không còn ở đây.

Sau đó Phạm Trác liền đè hắn nằm xuống trên giường.

"Đang ở bên ta còn nhớ nhung một con mèo." Sự cảnh giác trong đôi mắt của Phạm Trác dần dần biến mất, nhưng nụ cười y vẫn nguy hiểm như cũ, "Ta thật sự là một ma cà rồng thất bại nhỉ?"

Không không không, thật ra mi thành công rồi! Thành công đến mức khiến cho tác giả chân chính cũng không đoán được hướng đi của cốt truyện thế giới tiểu thuyết này!

Đột nhiên phát hiện ra nữ chính chuyển giới nhà mình ghen tuông với con mèo nhà mình, Thần Sáng Thế Từ dám khẳng định tối nay hắn không thể yên bình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.