Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 125: Câu Chuyện Thứ Bảy (5)



Edit: 1kiss

————————————————–

Mặc dù Sở Tùy Phong bất kể là đời trước cưới Mẫn Thu Nguyệt, hay đời này mong muốn chuyện Nga Hoàng Nữ Anh, nhưng không biết vì sao, hắn chỉ nhớ được những khúc mắc với hai nữ nhân ở kiếp trước, còn những cảm giác rung động năm xưa thì hoàn toàn không có ký ức gì —— Hắn muốn đồng thời cưới hai người làm đạo lữ, nguyên nhân cảm tình chỉ chiếm một phần nhỏ, phần nhiều hơn chính là bởi vì trong vô thức, hắn luôn cảm thấy mình nhất định phải làm như thế.

Nhưng đương nhiên hắn không thể dựa vào tình huống thực tế như vậy để nói với Tiếu tiên tôn, liền trả lời một câu vô thưởng vô phạt: "Cần phải có tình cảm."

Tiếu tiên tôn gật gật đầu: "Tu chân thật ra là một việc nghịch thiên cải mệnh, tu giả càng phải biết cố gắng không ngừng vươn lên. Nếu trong lòng luôn chỉ muốn dựa vào ngoại lực, cho dù có thể nhất thời tiến bộ thì cũng khó trở nên xuất sắc, huống chi là nói đến chuyện vượt qua thiên kiếp, đắc đạo phi thăng."

Y nói xong, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhìn về phía Sở Tùy Phong có chút tán thưởng, lại tiếp lời: "Ta mặc dù chưa từng nghĩ tới sẽ nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng ngươi và ta đã có mối duyên phận thầy trò, nên ta cũng hi vọng trên con đường tu chân ngươi có thể đi đúng hướng, tiến được xa. Đợi sau khi ta phi thăng hoặc ngã xuống, ngươi và Cửu Thiên Kiếm tông vẫn sẽ còn có một vị trí trong thế gian này."

Trong ba tháng sống tại trấn Thiên Kiếm, Sở Tùy Phong đã hỏi thăm không ít chuyện về Cửu Thiên Kiếm tông và Tiếu tiên tôn, hiện tại hắn đã sớm biết vị đại năng giả chưa từng xuất hiện ở kiếp trước này có những trải nghiệm giống hệt với Tiếu Vân Nhi, chỉ là y may mắn hơn, vào ngàn năm trước đột phá thành công lên Hóa Thần kỳ, thăng cấp thành một trong những cao thủ hàng đầu ở thế giới rộng lớn này. Hơn nữa tính cách của vị này cũng tương tự như Tiếu Vân Nhi, đều là một chính nhân quân tử ghét cái ác như thù, nói được làm được.

Chính bởi vì có một nhân vật truyền kỳ hiếm khi lộ mặt nhưng vẫn danh chấn thiên hạ như vậy trấn giữ, Cửu Thiên Kiếm tông mới có thể vững vàng ngồi ở vị trí một trong ba môn phái tu chân hàng đầu, ngàn năm qua thanh danh không hề xuống dốc.

May mắn được gặp gỡ vị đại năng giả như Tiếu tiên tôn, Sở Tùy Phong tất nhiên càng thêm kính nể y. Mà đối phương còn thật lòng đối đãi với hắn như đệ tử nhập thất [1], Sở Tùy Phong lập tức cung kính chắp tay, nói: "Tạ ơn sư tôn chỉ giáo, đệ tử sẽ khắc ghi những điều này trong lòng, luôn luôn nhắc nhở bản thân phải cố gắng."

Tiếu tiên tôn hài lòng gật gật đầu, sau đó lấy thanh bảo kiếm của mình ra, mang Sở Tùy Phong cùng ngự kiếm phi hành đi vào bên trong Cửu Thiên Kiếm tông.

Sở Tùy Phong trên sơn đạo phá được trận pháp thử thách để tuyển đồ đệ của Tiếu tiên tôn đã là chuyện của ba tháng trước. Vậy nên mặc dù hắn chưa hề lộ diện với mọi người, nhưng toàn thể trên dưới Cửu Thiên Kiếm tông đều đã chuẩn bị hết sức kĩ càng để nghênh đón đồ đệ duy nhất của Tiếu tiên tôn.

Sở Tùy Phong nhanh chóng đi theo Tiếu tiên tôn đến bái kiến chưởng môn và các vị trưởng lão của Cửu Thiên Kiếm tông, đồng thời dưới sự chứng kiến của bọn họ, chính thức làm lễ bái sư với Tiếu tiên tôn. Sau đó Tiếu tiên tôn quay về nơi ở của mình ở trên Lạc Vân Phong trước, còn Sở Tùy Phong thì lại đi theo Ngô trưởng lão – người chưởng quản nội vụ trong môn phái – đến Tư Vụ Đường, đăng ký tên tuổi vào danh sách đệ tử của Cửu Thiên Kiếm tông, cuối cùng nhận y phục và đồ vật chuyên dụng của đệ tử môn phái, và tiền lương tháng này.

Lúc này bầu trời cũng đã tối mịt, Ngô trưởng lão gọi một đồ tôn của ông đưa Sở Tùy Phong về dưới chân núi Lạc Vân Phong, còn đặc biệt căn dặn đối phương mấy ngày sắp tới phải mang Sở Tùy Phong đi dạo xung quanh nhiều một chút để làm quen với môi trường trong Cửu Thiên Kiếm tông.

Đồ tôn của Ngô trưởng lão bề ngoài chỉ có chừng hai mươi tuổi đầu, tên là Liễu Kham, hiện tại mới ba mươi bảy tuổi đã đột phá Kim Đan kỳ vào một năm trước, phong thái cũng rất giống một nhân tài, ai tinh mắt đều nhìn thấy được anh ta vừa có năng lực vừa có tiền đồ, là một trong những nhân vật đứng đầu nhóm đệ tử trẻ tuổi trong môn phái.

Người như vậy lại được phái tới để dẫn đường cho một đệ tử Trúc Cơ kỳ mới nhập môn, Sở Tùy Phong đương nhiên biết rõ anh ta nể nang cái danh hiệu "Đệ tử đầu tiên [2] và duy nhất của Tiếu tiên tôn" đang treo trên người hắn, nhưng điều đó cũng không cản trở hắn có ấn tượng tốt đối với người thanh niên có bề ngoài ôn hoà, hữu lễ này.

Huống hồ, trong kiếp trước của Sở Tùy Phong, Liễu Kham là một trong những người bạn tốt chí cốt của hắn, hơn nữa còn là người sẽ kế nhiệm chức chưởng môn của Cửu Thiên Kiếm tông sau khi hắn phi thăng.

Sở Tùy Phong mặc dù bây giờ chỉ là một đệ tử Trúc Cơ kỳ, nhưng trên cõi đời này những trải nghiệm và hiểu biết của hắn về tu chân cũng hiếm có người nào có thể sánh bằng, hắn chỉ thoáng thổ lộ ra vài câu —— Đương nhiên, Sở Tùy Phong đều gán những thứ này thành do "sư tôn dạy dỗ" —— liền khiến người bạn tốt ở kiếp trước của mình lòng tràn đầy kính phục, nhận được ích lợi không nhỏ.

Một đời trước, hai bọn họ chính là vừa gặp mà như đã quen từ lâu, một đời này càng trò chuyện vui vẻ hơn, cho đến khi tới dưới chân núi Lạc Vân Phong, cả hai người đều còn cảm thấy có hàng ngàn điều chưa kịp nói ra khỏi miệng. Nếu không phải Lạc Vân Phong là nơi ở của Tiếu tiên tôn, người ngoài không được mời thì không được đi vào, Liễu Kham rất muốn tiễn Sở Tùy Phong lên thẳng đỉnh núi.

Hắn lấy ra vài tờ "Thần Hành Phù" đưa cho Sở Tùy Phong, nói đầy lưu luyến bịn rịn: "Sở đệ dán tấm phù này ở sau lưng, nếu may mắn thì tốc độ leo núi có thể nhanh gấp mấy lần, trước đêm khuya sẽ đến được phủ đệ của Tiếu tiên tôn ở trên đỉnh cao nhất. Sở đệ trước khi tu thành Kim Đan thì sợ là không thể ngự kiếm phi hành, sau này có cần chạy bộ thì có thể dùng nó để tiết kiệm chút thời gian."

Sở Tùy Phong nhận lấy Thần Hành Phù, nói cám ơn với Liễu Kham, hai người lúc này mới chia tay tại đây, một người ngự kiếm bay đi, một người dùng phù leo núi.

Sở Tùy Phong một đời trước sống ở trong Cửu Thiên Kiếm tông một nghìn tám trăm năm, không thể hoàn toàn nắm rõ mỗi một ngọn núi, mỗi một khe rãnh ở nơi này trong lòng bàn tay, nhưng cũng xem như là đều có hiểu biết.

Mà chỗ ở "Lạc Vân Phong" này của Tiếu tiên tôn, lại là một nơi mà hắn cực kỳ hiểu biết —— Chỗ này, chính là cấm địa của Cửu Thiên Kiếm tông ở kiếp trước, là nơi mà Tiếu Vân Nhi bỏ mình, Sở Tùy Phong nhờ nhặt được một thanh kiếm gãy mà tương ngộ với nàng.

Hắn vốn dĩ còn muốn chờ qua một thời gian ngắn tu vi tiến bộ liền sẽ lập tức xông cấm địa, tìm Tiếu Vân Nhi, nào ngờ bây giờ nơi này mặc dù vẫn là vị trí người không phận sự miễn vào, nhưng lại trở thành nơi ở thường ngày và chỗ tu hành của Tiếu tiên tôn, Sở Tùy Phong không khỏi âm thầm reo hò trong lòng, hắn lần này trùng sinh sau khi phi thăng quả thực vận khí không tệ.

Có điều khi Sở Tùy Phong tiến vào Lạc Vân Phong, hắn lại phát hiện ra nơi này hoàn toàn khác xa so với những gì hắn nhớ được.

Trong ký ức của hắn, Lạc Vân Phong ngàn năm cấm địa, đất đá lởm chởm, cỏ dại um tùm, có thể gọi là cảnh tượng hoang vu; bây giờ ở trước mắt hắn, lại là một nơi có sơn đạo quanh co, hồng hoa xanh thắm, sương mù bao phủ, trông cũng có phần giống tiên cảnh.

Chỉ là hơi ô nhiễm một chút.

Mà thực ra hắn nói hơi ô nhiễm một chút là tôn trọng lắm rồi.

Lạc Vân Phong lối vào khá dễ đi, sau khi men theo sơn đạo đi qua ngã rẽ thứ nhất, thứ đầu tiên lập tức đập vào mắt của Sở Tùy Phong là một núi rác thải kéo dài gần trăm mét.

Từ hạt quả, xương trắng đến giấy vụn, vải rách, các loại lọ chứa... —— Phảng phất như có ai đó đã liên tục vứt đồ thừa ở đây qua bao nhiêu năm tháng mới như thế —— Nếu không phải những thứ đồ này đều là linh thực, linh khí chuyên dụng người của tu chân, cho dù đặt ở đây trăm năm cũng sẽ không mục nát, thì nơi này e là đã không chỉ bẩn thỉu đến mức không thể nhận ra, mà còn hôi thối ngập trời khiến Sở Tùy Phong phải quay đầu bỏ chạy, phản bội sư môn.

Sở Tùy Phong nhìn những "chướng ngại vật" khác ngăn chặn đường đi ở trước mắt, trong đầu không biết tại sao bỗng nhiên lại nảy ra một ý nghĩ: "Nếu y sống một thân một mình ngàn năm, có lẽ cũng sẽ thành như này."

Hắn bất tri bất giác nói câu đó ra khỏi miệng, đến khi hoàn hồn lại thì chỉ cảm thấy vô cùng bối rối, hắn không biết vì sao mình lại có suy nghĩ như vậy —— Trong những người mà Sở Tùy Phong đã từng quen biết, cũng không có ai có "bản lĩnh" lớn đến thế.

Có điều hắn cũng nhanh chóng ném vấn đề kia ra sau đầu, bởi vì người duy nhất trên thế gian này có thể có bản lĩnh tạo ra một tòa núi rác thải ô nhiễm dưới chân núi chỉ dành cho các bậc cao thủ Đại Thừa kỳ này – Tiếu tiên tôn bản tôn – đang ngự kiếm đến rồi.

————————————————

Chú thích

[1] Nhập thất: Nhập thất là một thuật ngữ trong Phật giáo, chỉ việc đệ tử lâu năm đi vào phòng của sư phụ để học hỏi và nghe sư phụ chỉ bảo, răn dạy.

[2] Bản gốc 首席 (Thủ tịch): Thủ tịch thường để chỉ một vị trí/chức vụ cao nhất hoặc đứng đầu một tổ chức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.