Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 139: Câu Chuyện Thứ Bảy (19)



Edit: 1kiss

————————————————–

Thịt vật dưới bụng Tiếu Vân từ sau khi được Sở Tùy Phong vuốt v e mấy cái liền không hề mềm xuống, bây giờ càng trở nên c ương cứng tới nỗi giống như một căn thiết côn nóng bừng.

Hậu huyệt của Sở Tùy Phong được thoa đầy mỡ cao Xuân Dương Nhuận Ngọc ở bên trong, lại có ba ngón tay mở rộng khai phá hồi lâu, lần này hắn chỉ cần thoáng dùng sức từ từ hạ người xuống, phân thân của Tiếu Vân liền dễ dàng đẩy miệng hậu đình của hắn ra, toàn bộ phần đỉnh đầu đều chen vào trong.

Tính khí hùng tráng của nam nhân chung quy vẫn thô to hơn so với ba ngón tay rất nhiều, hơn nữa Sở Tùy Phong còn bị tâm lý có người đang trơ mắt nhìn mình song tu k1ch thích đến mức toàn thân ửng đỏ, hắn chỉ mới nuốt được một đoạn đầu đã cảm thấy không thể chịu đựng được, nhưng vẫn cố gắng túm lấy vai của Tiếu Vân để ổn định thân thể, sau khi hít sâu một hơi, mới tiếp tục chầm chầm ngồi xuống.

"A... Hô..." D**ng vật ở dưới thân nóng rực như lửa, phảng phất một lưỡi dao dài làm bằng thịt, không ngừng cắm sâu vào mật huyệt của mình, khiến nơi đó phải há miệng ra căng mở ra cực hạn, thế nhưng vẫn chưa thấy điểm cuối ở đâu. Sở Tùy Phong cắn môi không để cho bản thân phát ra những tiếng r3n rỉ d@m đãng, nhưng dáng vẻ hắn kìm nén th ở dốc lại càng trở nên quyến rũ mê người.

Mẫn Thu Nguyệt nhìn người thanh niên trước mắt tr@n truồng cưỡi trên thân một người đàn ông khác, bộ dáng hết sức nỗ lực nhét d**ng vật đối phương vào bên trong cơ thể, hắn ta hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế không bước đến nâng m ông Sở Tùy Phong lên, đổi thành tính khí của chính mình tàn nhẫn xỏ xuyên hậu huyệt của hắn.

Mẫn Thu Nguyệt nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì đã che giấu toàn bộ cảm xúc trên gương mặt, giả vờ thờ ơ lạnh nhạt như một người đứng ngoài cuộc, lên tiếng nói: "Ngươi nếu như không làm mau mau lên, e là tới bình minh cũng chưa xong đâu."

Sở Tùy Phong nghe thấy hắn nhắc nhở, cắn chặt răng, cuối cùng hạ quyết tâm làm đến cùng, hơi dùng sức ngồi xuống, hoàn toàn nuốt trọn cả căn tính khí to dài của Tiếu Vân.

"Ư a a ——" Bị thịt vật c ứng rắn của nam nhân lấp kín, thọc xuyên qua mật huyệt hồng hào non nớt còn trinh, chỗ sâu nhất bên trong chưa từng ai chạm tới cũng bị xâm phạm, va chạm, Sở Tùy Phong rốt cuộc không thể nào nhịn nổi nữa, cao giọng thốt lên những tiếng r3n rỉ.

Hắn lập tức yếu ớt nằm ngã ở trên người Tiếu Vân, nhất thời sinh ra ảo tưởng như bị thịt vật dưới thân đâm hỏng bụng rồi, nhưng hắn và sư tôn chỉ vừa mới bắt đầu song tu thôi.

Sở Tùy Phong cố gắng lấy lại bình tĩnh, nỗ lực ngồi thẳng lưng trên người Tiếu Vân, sau đó vừa vận chuyển chân khí trong cơ thể, vừa chậm rãi đung đưa vòng eo cường tráng lên xuống, phun ra nuốt vào d**ng vật to dài đang chôn sâu ở trong hậu đình.

Sở Tùy Phong lúc trước thấy phân thân của Tiếu Vân dữ tợn như vậy, còn tưởng việc cứu người lần này sẽ vô cùng khó khăn gian khổ. Nhưng cũng không biết vì sao, có thể do thiên phú của hắn rất tốt, nhanh chóng nắm bắt được phương pháp song tu, hoặc có thể do mỡ cao bôi trong huyệt thịt lúc nãy phát huy tác dụng, hắn chỉ cảm thấy đau đớn ở mười mấy lần chuyển động thân thể ban đầu, về sau theo tiết tấu cự vật bên dưới không ngừng ra vào hậu huyệt, hắn càng ngày càng ít cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn dần dần hưởng thụ một loại kh0ái cảm sung sướng không thể miêu tả bằng lời.

"A ưm... Thoải mái quá... A..." Sở Tùy Phong lại một lần nữa nâng cao bờ m ông tròn trịa lên, rút tính khí của Tiếu Vân ra khỏi cơ thể, sau đó lại mạnh mẽ ngồi xuống, nuốt vật kia đến lút cán, để cho thịt vật kia liên tục ma sát với huyệt thịt mẫn cảm ngứa ngáy, đâm thẳng vào nơi sâu nhất trong hậu đình. Hắn sung sướng đến mức đến suýt chút nữa buột miệng thốt lên những câu vô liêm sỉ ngay trước mặt hai người đàn ông bên cạnh mình.

May mắn phân thân d ưới bụng hắn có dải dây buộc tóc cột chặt lại, nếu không hắn đã bắn t1nh không biết bao nhiêu lần rồi.

Nếu tu luyện phương pháp song tu bình thường, kỳ thực cũng không cần yêu cầu quá cao đối với việc tiết ra nguyên dương này. Nhưng dù sao Sở Tùy Phong hiện tại cũng đang muốn dùng linh lực của "Cửu Chuyển Kim Liên" trong cơ thể mình để cứu Tiếu Vân, nên trước khi hoàn tất chuyện song tu, hắn bắt buộc không được để rỉ ra bất kì một giọt tinh nào.

Sở Tùy Phong dạng rộng hai chân, không ngừng lắc lư vòng eo, ngồi xổm chuyển động lên xuống rồi lại trước sau, dùng mật huyệt m út mát, vỗ về trong thịt vật cơ thể, trong lòng vừa âm thầm cảm kích Mẫn Thu Nguyệt vì đã trói chặt tính khí của hắn từ trước, nếu không thì sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vừa không khỏi âm thầm kính phục định lực của sư tôn nhà hắn.

Tiếu Vân được hậu huyệt của hắn ngậm lấy tính khí, vách th1t vuốt v e mát xa lâu như vậy, trong tình huống không hề bị trói chặt như hắn mà vẫn có thể kiên trì đến giờ... Chẳng lẽ là do hắn hầu hạ sư tôn không thoải mái?

Sở Tùy Phong trong lúc ma xui quỷ khiến suy nghĩ lung tung chốc lát, sau đó không khỏi thầm mắng chính mình hoang đường, sao có thể xem việc cứu người hiện tại như việc l@m tình.

Hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, càng thêm tập trung vận chuyển toàn bộ chân khí trong cơ thể phối hợp với thuật song tu.

Sở Tùy Phong gạt bỏ tất cả tạp niệm, từ từ tiến vào trạng thái quên mất chính mình, mặc cho ánh mắt của Mẫn Thu Nguyệt ở phía sau hắn sáng quắc như bị lửa dục thiêu đốt thế nào, mặc cho d**ng vật của Tiếu Vân cắm rút khuấy đảo trong hậu đình hắn như thế nào, hắn đều chỉ xem tất cả những thứ này là một lần tu luyện cực khổ, mọi kh0ái cảm sung sướng sinh ra trong quá trình này đều là chướng ngại vật trong lúc tu hành.

Hắn nhắm mắt, xoay lắc vòng eo chuyển động trên người Tiếu Vân không biết bao nhiêu lâu, khí tức trong cơ thể không biết đã vận chuyển mấy chu kỳ, vào một khoảnh khắc căn thịt vật to dài kia mạnh mẽ đâm lút cán vào trong huyệt mật một lần nữa, hắn bỗng nhiên mơ hồ sinh ra loại cảm giác đã hòa thành một thể với người dưới thân.

Hắn với Tiếu Vân đã hoàn tất việc song tu rồi.

Sở Tùy Phong cuối cũng cũng có thể yên lòng, hắn nhẹ nhõm thở phào một hơi, mở mắt ra định từ trên người Tiếu Vân đứng lên.

Tính khí to dài dần dần từng chút một rút ra khỏi hậu huyệt đã bị khuấy đảo đến nát nhừ ch ảy nước của hắn, mắt nhìn thấy cả căn đều sắp thoát ra bên ngoài, Sở Tùy Phong không nhịn được tính toán trong lòng, sau này hắn nên đi tìm nơi nào để nào bế quan, tránh mặt một thời gian, có thể là mười mấy năm, đợi đến khi nào Tiếu Vân, hay thậm chí là Mẫn Thu Nguyệt đều phi thăng, hắn mới xuất quan.

Mà khi phần đỉnh đầu d**ng vật thô to của Tiếu Vân hoàn toàn trượt ra khỏi mật huyệt mềm nhũn của Sở Tùy Phong, một đôi bàn tay nóng rực từ phía sau mò đến, túm chặt lấy phần hông của hắn, kéo toàn bộ cơ thể hắn mạnh mẽ đổ về phía sau.

"Thu Nguyệt?! A a..." Sở Tùy Phong vừa muốn quay đầu nhìn, một căn d**ng vật càng nóng bỏng, càng cứng rắn hơn nữa liền đặt ở ngay miệng hậu đình sưng đỏ của hắn, còn không đợi hắn kịp phản ứng, nó lập tức tàn nhẫn thọc mạnh vào bên trong.

"Thu Nguyệt ngươi... Ư... Ngươi làm cái gì vậy?!" Sở Tùy Phong vô cùng hoảng loạn, cố hết sức đẩy người phía sau ra, nhưng lại bị đối phương dùng một vật gì đó trói chặt hai tay ở sau lưng, khiến cho hắn không có cách nào tránh thoát được.

Mẫn Thu Nguyệt bắt Sở Tùy Phong phải dạng hai ch ân rộng ra hơn nữa, giữ nguyên tư thế nửa quỳ, còn hắn từ phía sau hung ác đâm trọn căn tính khí thô dài vào trong cơ thể đối phương, lúc này mới li3m môi, trả lời bằng thái độ hơi ác liệt: "Làm gì? Ngươi vừa cưỡi ở trên người y hơn một canh giờ, bây giờ còn muốn ta phải nhẫn nhịn sao?!... Lão tử hôm nay nếu là không thao ngươi phát khóc thì sẽ cùng mang họ "Từ" với ngươi luôn!"

Mẫn Thu Nguyệt nói câu này có chút kỳ lạ, Sở Tùy Phong tất nhiên là họ "Sở" chứ đâu phải họ "Từ"?

Có điều Sở Tùy Phong cũng không có thời gian để suy nghĩ kẽ hở trong lời nói của Mẫn Thu Nguyệt, điều duy nhất chiến trọn đầu óc của hắn lúc này, chính là căn tính khí dữ tợn của đối phương đang đâm thọc cực nhanh cực sâu trong hậu huyệt của hắn.

Mẫn Thu Nguyệt vốn dĩ liền cao hơn Sở Tùy Phong nửa cái đầu, hiện tại lại ép hai chân của hắn phải dạng rộng hết cỡ sang hai bên, dưới hàng loạt động tác mãnh liệt, Sở Tùy Phong bị đâm chọc đến mức đầu gối không thể chạm vào mặt giường, thân thể gần như bị treo lơ lửng trên không, bị Mẫn Thu Nguyệt không ngừng cắm rút khuấy đảo thịt ruột.

Căn phân thân kia của Mẫn Thu Nguyệt vốn dĩ có kích cỡ sàn sàn với Tiếu Vân, đều rất hùng vĩ đồ sộ, Sở Tùy Phong lại vì tứ chi không chạm đất, nên bắt buộc dồn phải toàn bộ trọng lực bản thân đều đặt ở nơi hậu huyệt và đồ vật kia gi@o hợp, nhưng lại càng bị hắn ta chọc khuấy tới nơi sâu tận cùng mà Tiếu Vân lúc nãy cũng chưa chạm đến.

"A a a ——" Sở Tùy Phong kêu to, thân thể ửng hồng run rẩy, nhưng gương mặt hắn lại không tỏ ra đau đớn mấy, ngược lại còn vì kh0ái cảm ập đến đôi mắt hơi trợn trắng, đầu lưỡi hồng hồng hé lộ ra, trông cực kỳ dâm mỹ.

Tính khí to dài nóng bỏng kia hung ác đâm rút ra vào trong hậu đình của Sở Tủy Phong mấy hiệp, giã mạnh vách th1t đã được người khác thương yêu thật lâu kia đến mức liên tục ch ảy nước co giật, phân thân bị dây buộc tóc trói chặt ở trước mặt hắn cũng không thể kiềm chế mà chảy ra chất lỏng trong suốt từ đỉnh lỗ nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.