Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 47: Câu Chuyện Thứ Ba (10)



Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

--------------------------------------------------

Trong quyển tận thế văn về thảm dịch tang thi này, ngay giữa ban ngày ở bên trong lều vải, vị thần sáng tạo ra thế giới này bị nữ chính chuyển giới nhà hắn đè lên, dùng tư thế động vật giao cấu thao làm hắn không ngừng.

Tứ chi Từ Trạch chống trên mặt đất, bờ m ông trắng nõn vểnh cao đón nhận tính khí đàn ông liên tục cắ m vào hậu đình, căn d**ng vật thô dài nhờ có tư thế xâm nhập từ phía sau này có thể thọc đến nơi càng sâu trong hậu huyệt, thao lỗ nhỏ sở hữu dị năng tự lành kia đến mức liên tục co giật vặn xoắn lại.

Trước đó hắn đã bắn t1nh thêm lần nữa vì bị đâm cắm hung ác, th@n dưới vương vãi đầy dịch thể trắng đục của bản thân, nhưng hắn còn chưa kịp xấu hổ sau khi kh0ái cảm cơn cao trào qua đi, phân thân đã tiếp tục cương lên do vách th1t mềm mại mẫn cảm được mài sát.

Khi vừa mới bắt đầu l@m tình, vì để giữ lại chút tôn nghiêm đáng thương cuối cùng của một người đàn ông, Từ Trạch còn nhẫn nhịn kìm nén cảm thụ của cơ thể mình, không muốn để lộ ra bản thân trong cuộc quan hệ tình d*c có thể xem là cưỡng gian này vẫn nhận được kh0ái cảm vô hạn.

Nhưng không biết có phải là do cái dị năng ngu ngốc vô dụng trong tận thế kia phát tác không, trong cuộc xâm phạm hung ác này, hậu huyệt hắn vừa mới được tính khí đàn ông thăm hỏi lần thứ hai đã đạt được sự sung sướng tột độ vượt xa giới hạn chịu đựng của hắn.

Hiện tại Từ Trạch làm sao còn quan tâm đ ến vấn đề thẳng nam hay không thẳng nam, tôn nghiêm hay nhục nhã nữa, d**ng vật phảng phất như vĩnh viễn không bao giờ ngừng cắm rút trong hậu đình kia đã nhanh chóng chiếm đầy toàn bộ đại não của hắn.

Hắn không suy nghĩ được gì nữa, nằm nhoài trên đệm, khàn giọng r3n rỉ, đón nhận lấy những cú đâm thọc thao làm mạnh mẽ liên tục của người phía sau, nhưng căn d**ng vật to dài cứng rắn vừa bắ n ra một lần kia đột nhiên rút ra rồi không tiến vào nữa.

"A... Muốn nữa mà... Nhanh..." Đã sắp chạm đến ranh giới cao trào, Từ Trạch không kìm được thúc giục côn th1t có thể mang đến cho hắn kh0ái cảm vô hạn đó mau chóng đâm vào.

Nhưng người phía sau lại không hề nhúc nhích, mặc cho hậu huyệt của hắn vì trống vắng cô quạnh mà d@m đãng co rút dụ dỗ thế nào đi chăng nữa, cũng không được tính khí đàn ông tiếp tục cắ m vào thương yêu.

Từ Trạch lúc này mới nhớ ra trong lúc mất khống chế đối phương vốn dĩ không thể nghe hiểu mình nói cái gì, hắn quay đầu lại liếc mắt thật nhanh, liền nhìn thấy cự vật vẫn đang dựng đứng kia cách miệng hậu huyệt của hắn không xa lắm. Hắn quyết tâm đánh liều một phen, trực tiếp vươn tay ra sau, tự đỡ nhục côn thô to tiến đến cắ m vào trong cơ thể chính mình.

Căn d**ng vật vốn đã đình công sau khi được huyệt bích hắn m út mát, bỗng nhiên lại bắt đầu ra sức chinh chiến, mỗi một lần đâm vào đều thọc càng sâu càng ác hơn so với trước đó, không những khiến thân thể hắn liên tục bị thúc nhích về phía trước, mà còn nhiều lần giống như cố ý va chạm vào điểm mẫn cảm nhất trong huyệt mật dâm dật của hắn.

"A a a... Sướng quá... A a..." Từ Trạch mới bị cắm rút hai ba lần như vậy, đã không kìm được bắt đầu cao giọng d@m đãng kêu lên, nhưng rất nhanh sau đó hắn liền bị hai bàn tay to lớn vươn ra che miệng lại.

Hắn âm thầm r3n rỉ trong câm lặng, th@n dưới bị giã nện hung ác chưa được bao lâu đã sắp cao trào thêm lần nữa, nhưng ngay lúc này đột nhiên lại có một giọng nói từ bên ngoài lều truyền đến cắt ngang.

"Gia Viễn, bọn anh quay lại rồi đây, tang thi ở nơi đó hẳn là đã bị xử lí sạch sẽ hết rồi." Hà Chí Cường nói: "Tùng Băng đã khá hơn chưa?"

Trong khoảnh khắc thanh âm ấy vang lên, đầu óc Từ Trạch thoáng chốc trở nên trống rỗng, t1nh dịch trắng sữa từ đỉnh phân thân của hắn phun tung tóe ra ngoài.

Đầu óc của hắn bây giờ một nửa thì vẫn tỉnh táo, biết bản thân nên kéo bàn tay đang chặn ngang miệng mình xuống trả lời Hà Chí Cường một câu; một nửa còn lại thì vô cùng trì độn vì kh0ái cảm cao trào liên tục, căn bản không hề biết đối phương hỏi mình cái gì.

Trong đầu hắn vẫn đang đấu tranh dữ dội không biết làm nên thế nào, thì người phía sau đang không ngừng ra vào bên trong hậu huyệt của hắn đột nhiên cất tiếng: "Tôi đã đỡ hơn rồi, không cần phải lo lắng. Anh cứ đi làm việc của anh trước đi, đợi một lát nữa tôi sẽ đến gặp anh sau."

Thẩm Tùng Băng đang được hậu huyệt hắn nhiệt tình nuốt ngậm lấy d**ng vật nói, y đã đỡ hơn rồi, không cần phải lo lắng.

Sau một thoáng sững sờ, cả người Từ Trạch lập tức căng cứng, ngay cả bí động phía sau cũng co rút khít chặt lại hết cỡ, ép tính khí đàn ông đang cắm xuyên bên trong cơ thể rốt cuộc phải xuất tinh ra ngoài.

Hắn hơi hoảng hốt, run rẩy bò về phía trước, khiến thịt vật vừa mềm xuống vì xuất tinh rút ra khỏi hậu đình, sau đó mới thất thần quay đầu lại nhìn đôi mắt của người sau lưng.

Con ngươi nơi đó quả nhiên đã quay về màu đen sẫm.

Từ Trạch lấy chiếc chăn đã dính lấm tấm t1nh dịch trắng đục ở một bên che đi cơ thể mình, im lặng mắt đối mắt nhìn nhau với Thẩm Tùng Băng cũng vừa kéo quần lên.

"Gia Viễn..." Trên mặt Thẩm Tùng Băng đỏ bừng, lộ ra vẻ xấu hổ, nhưng y nhanh chóng quay về bộ dáng bình tĩnh chín chắn thường ngày, "Là anh có lỗi với cậu, anh không ngờ rằng chính mình sẽ lại mất khống chế lần thứ hai, rồi sau đó... Nếu biết trước sự tình thế này, anh nhất định sẽ không để cho đám người Hà Chí Cường mang anh quay về."

... Ừ, nếu ta biết trước sự tình thế này, có chết ta cũng sẽ không đến chăm sóc mi.

"Sau khi anh tỉnh táo lại liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho sợ hết hồn, nên đã lập tức..." Thẩm Tùng Băng ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Nhưng cậu lại..."

... Đờ cờ mờ hiện tại cẩn thận nghĩ lại, hắn chắc chắn là bị cái dị năng chó má mà bản thân chưa từng viết đến trong truyện kia hãm hại.

"Cho dù nói kiểu gì đi chăng nữa, đều là do anh sai. Nếu đã từng xảy ra chuyện như vậy một lần, đáng lẽ anh phải có phòng bị, không được phép cho nó phát sinh thêm lần thứ hai." Thẩm Tùng Băng nửa quỳ ở trước mặt hắn, nói: "Bất luận cậu muốn thế nào, anh cũng đều đồng ý với cậu. Cho dù cậu muốn lấy cái mạng này của anh để bồi thường thì cũng không sao, xem như là anh nợ cậu."

... Ta không cần mạng của mi, ta muốn mi quay trở về giới tính nữ, ta muốn mi trả lại dị năng cho ta! ! !

Thần Sáng Thế Từ - người hiện tại ngoài không gian tùy thân ra thì không có dị năng gì hữu dụng - nhìn Thẩm bắp đùi sau khi chuyển giới thì có sức chiến đấu cường hãn đến mức tương đương với nam nữ chính gộp lại hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, khe khẽ nói: "Được rồi, việc này cũng chỉ là vì anh bị mất khống chế thôi mà, bây giờ làm gì cũng đều là chuyện vô ích. Sau này anh phải chú ý hơn đấy, tôi không muốn có lần thứ ba."

Thẩm Tùng Băng nghiêm túc gật gật đầu, sau đó một tay giơ lên trời nói đầy cương quyết: "Tôi, Thẩm Tùng Băng thề với trời, chỉ cần tôi còn sống một ngày nào, thì sẽ che chở cho Đàm Gia Viễn cậu ngày đó, sẽ không để cho bất kì người hay đồ vật nào tổn thương cậu."

Thẩm nữ chính chuyển giới tuyên thệ lời thề xong, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn ấp úng nói ra thắc mắc trong lòng mình: "Gia Viễn, cậu cũng nói thật với Thẩm ca đi... Cậu có phải, là... là đồng tính luyến ái không? Anh không có ý gì đâu, anh tuyệt đối không kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là muốn hỏi..."

Đù má mi mới là đồng tính luyến ái thì có, mi hấp diêm đàn ông nhà người ta chán chê xong rồi, còn không biết xấu hổ đi hỏi người ta có phải là gay hay không!

Ông đây cho dù trước đó đã yêu đương với hai người đàn ông, nhưng ông đây vẫn là một thẳng nam chất lượng, thẳng hơn cả thước kẻ!

Từ Trạch trong lòng cười gằn, nhưng trên mặt vẫn không có biểu cảm gì đáp: "Không phải."

"Vậy..." Thẩn Tùng Băng gãi gãi đầu, vẫn tiếp tục hỏi: "Trong giấc mơ của cậu, hai ta có phải là một đôi không?"

Một đôi cái đầu mi ấy!

Truyện mà ông đây viết là một áng tận thế sảng văn thăng cấp đoàn đội, nam chính và nữ chính không hề có tình cảm trai gái với nhau!

Trong đoàn đội nhân vật chính trừ tên ăn chơi Liễu Triết kia ra thì đến khi chương cuối cùng kết thúc, không có một ai nhớ đến chuyện yêu đương trong cuốn sảng văn này!

Ai cho phép mi một mình chuyển giới từ nữ thành nam, còn cmn tận thế vừa bắt đầu đã đè nam chính thao tơi bời rồi? !

Có lẽ do thấy sắc mặt của Thần Sáng Thế Từ cực kỳ khó coi, Thẩm cựu nữ chính liền ngượng ngùng nói: "Anh không có ý gì đâu, tại vì lúc nãy, lúc nãy thấy cậu có vẻ rất..."

Không đợi y nói hết câu, người nào đó thân là nam chính không chỉ tự mình đánh mất dị năng hệ Phong, mà còn được sở hữu một loại dị năng khác có tác dụng đi vào lòng đất, lập tức thẹn quá hóa giận lấy chiếc gối bên cạnh nhắm vào đầu y đánh không ngừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.