Nữ Chính Nhà Tôi Đều Biến Thành Nam Hết Rồi

Chương 55: Câu Chuyện Thứ Ba (16)



Edit: 1kiss

Beta: Lurcent

--------------------------------------------------

Vừa mới dấn thân vào một trận ác chiến, hai người vốn dĩ đã tắm rửa sạch sẽ nhưng bây giờ ai nấy đều đổ đầy mồ hôi, Thẩm Tùng Băng vì liên tiếp chém bốn tên địch nên trên người còn loang lổ những vết máu bắn.

Từ Trạch vừa bị đối phương xé rách quần áo, vừa cố gắng cũng cởi hết y phục của Thẩm Tùng Băng xuống, lôi kéo y đi vào phòng tắm. Hắn suýt chút nữa bị y đè ra làm luôn một hiệp, vật lộn hồi lâu mới tắm xong cho cả hai người trong thời gian chưa đầy ba phút.

Đợi đến khi tắt vòi hoa sen trong phòng tắm, Từ Trạch liền lập tức túm lấy chiếc khăn bông quấn lên rồi vội vã xông ra ngoài, sợ hãi người nào đó đã không còn lý trí sẽ bắt hắn lại giải quyết d*c vọng ngay tại chỗ.

Nhưng mà hắn còn chưa kịp chạy ra khỏi cửa phòng tắm được bao xa, thì đã bị những cây dây leo to bằng miệng cái bát do Thẩm Tùng Băng triệu hồi kéo tới trói chặt tay chân lại, thoáng chốc bị treo ngược lơ lửng trên không trung.

"A, dừng tay!" Hai chân cách xa mặt đất, thân thể lưng chừng giữa khoảng không rộng lớn, Từ Trạch hoảng hốt giãy giụa liên tục.

Nhưng người bị hắn quát mắng chẳng những không dừng tay lại, mà còn triệu hồi càng nhiều dây leo với kích cỡ khác nhau mọc lên, bò ngoằn ngoèo trên thảm trải sàn tiến về phía hắn.

"Thẩm Tùng... A!" Từ Trạch vừa muốn kêu to hơn nữa, liền bị một dây leo có kích cỡ to bằng d**ng vật của người đàn ông trưởng thành trườn vào lấp kín miệng, liên tục ra vào bên trong khuấy đảo môi lưỡi của hắn phỏng theo động tác giao phối của con người.

Tiếp đó, còn có thêm nhiều dây tử đằng màu xanh tựa hồ như cũng nổi lên ý nghĩ dâm tà, không ngừng tìm tòi ma sát qua lại trên làn da tr@n trụi của Từ Trạch, thậm chí có mấy ngọn cây bắt đầu vòng quanh hai đầu vú đo đỏ x0a nắn cấu véo, mà phân thân dưới bụng thì bị một cây dây leo to bằng ngón tay cái quấn chặt từng vòng, xoay tròn vuốt v e.

"A a a..." Bị Thẩm Tùng Băng trong trạng thái mất khống chế điều khiển thực vật đùa bỡn như vậy, Từ Trạch xấu hổ tới mức mặt mũi đỏ bừng, cả người không ngừng giãy dụa muốn chạy trốn.

Nhưng dây leo đang trói buộc hắn vốn dĩ được sử dụng như một loại vũ khí, hắn có gắng sức phản kháng thế nào cũng không thể cử động nổi, chẳng những không thể thoát ra khỏi đám dây leo, ngược lại còn bị càng nhiều ngọn tử đằng quấn lấy giữ chặt lại.

Thân thể bị treo trên cao không cách nào nhúc nhích được, cổ cũng bởi vì có một thân dây leo thô to liên tục ra vào trong miệng mà bị ép phải giữ thẳng, Từ Trạch căn bản không thể nhìn thấy phía sau hắn đang xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ có thể cảm nhận được hai cẳng chân bị dây tử đằng quấn chặt của mình đột nhiên bị banh rộng ra, khiến d**ng vật được những cây thực vật nhỏ bao bọc và mật huyệt giữa hai cánh mông đều để lộ tr@n trụi ra bên ngoài.

Hậu đình của hắn bởi vì căng thẳng mà co rút mấp máy liên tục, liền bị mấy cây dây leo mảnh dẻ ở gần đò lập tức tiến vào thăm dò.

Mấy cây dây leo kia có lớp vỏ ngoài trơn bóng, mang đến một xúc cảm lạnh lẽo hoàn toàn khác với máu thịt của động vật, chúng xoắn lại vào nhau rồi chui vào trong cơ thể Từ Trạch sâu khoảng độ một ngón tay, sau đó lại đột ngột mạnh mẽ rút ra, kéo miệng huyệt của hắn mở to, rồi căn tính khí hừng hực thuộc về một người đàn ông nhân loại liền lập tức đâm vào.

"A!" D**ng vật to dài của Thẩm Tùng Băng nháy mắt thọc vào hơn phân nửa, thân thể Từ Trạch thoáng chốc liền trở nên căng cứng, âm thanh kêu đau chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã bị dây leo c ắm vào trong cổ họng chặn lại. 

Nửa thân trên của hắn bị dây leo thô to treo cao hơn một chút, nửa người dưới lại được đặt ở một vị trí vừa vặn để người kia ra vào, hai chân bị banh rộng đến mức gần như tạo thành một đường thẳng, khiến cho người đang thao hắn không cần phải dùng đến tay, chỉ cần chuyển động vòng eo đã có thể đâm vào xuyên đến nơi sâu nhất trong cơ thể.

Có điều Thẩm Tùng Băng không hề cử động vòng eo chính mình, mà bắt lấy vòng eo mảnh khảnh của Từ Trạch, liên tục kéo mạnh thân thể của đối phương về phía sau, rồi lại đẩy nhanh về phía trước.

"A a a!" Dưới động tác đâm cắm hung ác của y, Từ Trạch không thể kìm nổi thốt ra tiếng r3n rỉ nghẹn ngào.

Mỗi khi phần eo bị siết chặt kéo mạnh về phía sau, hậu huyệt Từ Trạch liền bắt buộc phải hoàn toàn nuốt thịt vật dữ tợn đến nơi cực sâu, mà khi thân thể của hắn bị đẩy về phía trước, căn phân thân tráng kiện kia liền rút ra khỏi bí động của hắn cách một khoảng xa.

Miệng hậu đình của hắn bị mấy cây dây leo mảnh dẻ cưỡng chế mở to, khi tính khí đàn ông hoàn toàn rời đi, cho dù nó có cố gắng co rút thế nào thì cũng không thể khép kín lại. Nơi sâu xa trong mật đạo của hắn lại ngượng ngùng kẹp chặt lấy d**ng vật thô to, lúc thịt vật tráng kiện kia rút ra, những thớ thịt non mềm liền vội vàng khép lại, nhưng rất nhanh sau đó nó lại bị hung hăng giã vào, một lần nữa banh rộng ra bị cả căn tính khí đâm vào khuấy đảo bên trong.

Từ Trạch bị lôi kéo chuyển động thân thể cả phía trước lẫn sau như vậy, phun ra nuốt vào d**ng vật của Thẩm Tùng Băng biết bao nhiêu lần, trong huyệt mật đã bị giã nện đến mức mềm nguyễn. Mỗi lần bị xỏ xuyên lấp kín, hắn chỉ có thể run run phát ra tiếng r3n rỉ "A a", nếu như miệng không có dây leo đang sục ở bên trong, hắn có khi đã d@m đãng sung sướng kêu to từ lâu.

Mà hai đầu v* hắn bị mấy cây dây leo cọ sát, khều gảy đến mức cứng rắn dựng đứng lên, vài thân tử đằng mảnh dẻ còn trườn đến quấn quanh siết chặt khuôn ngực, khiến nơi vốn dĩ bằng phẳng kia nhô lên như ngực của thiếu nữ đang trong thời dậy thì. Phân thân bụng dưới được dây leo vờn quanh từng vòng âu yếm vuốt v e đã ngẩng cao đầu từ lâu, đỉnh lỗ nhỏ tràn ra không ít tuyến dịch trong suốt nhiễm ướt cả thân tử đằng ở đó, khiến lớp vỏ bóng loáng của đám thực vật càng có thêm chút sắc thái dâm tà.

Tứ chi Từ Trạch cứ bị giam cầm treo ở giữa không trung như vậy, đón nhận những cú thúc đến từ người đàn ông và sự trêu đùa của thực vật, lý trí của hắn thì nói với bản thân đây là một cuộc l@m tình vừa kỳ lạ vừa nhục nhã, nhưng trong đầu óc hắn bây giờ lại chỉ ngập tràn kh0ái cảm cực hạn khi hậu đình của mình bị đâm đ ến mức mềm nát, và mỗi bộ phận mẫn cảm trên người đều được âu yếm vuốt v e.

Thế là, cho dù kỳ lạ, cho dù nhục nhã, hắn vẫn khàn giọng r3n rỉ rồi đạt đến cao trào, từ lỗ ni3u đạo mạnh mẽ b ắn ra từng luồng t1nh dịch trắng đục, rơi vương vãi xuống thảm trải sàn bên dưới.

Dường như bị việc hắn b ắn ra k1ch thích, Thẩm Tùng Băng vốn chỉ dùng tay đưa đẩy thân thể hắn ra vào bỗng nhiên cũng chuyển động, vòng eo cường tráng tiến lên thọc từng cú hung mãnh vào sâu trong huyệt mật.

Thân thể Từ Trạch bây giờ giống như một chiếc xích đu, bị đâm đ ến mức liên tục đong đưa về phía trước, sau đó lại bị nắm phần eo kéo trở về giã trọn cả căn đi vào, thịt vật dưới bụng vừa mềm xuống chưa được bao lâu liền cứng lên lần nữa. Mà dây leo trước đó khuấy đảo ở trong miệng hắn lúc này đã rút lui, những âm thanh dâm loạn ngọt ngào từ trong miệng hắn liền lập tức tràn ra.

"Quá sâu... A a... Sắp hỏng rồi, sắp bị đâm hỏng rồi..." Những câu hắn thốt lên nghe qua như đang oán trách, nhưng mỗi một âm cuối lại đều mang theo vài phần nũng nịu, quyến rũ đến mức người phía sau hắn đưa đẩy hắn giã vào càng ác hơn, thọc đến nơi càng sâu hơn.

"A... Bị đâm thủng mất ..." Từ Trạch không ngừng kêu lên, sau đó nghe thấy một câu hỏi vang lên, "Là ai sắp đâm cậu hỏng rồi?"

Hắn theo bản năng lẩm bẩm đáp: "Là... Ưm... Là anh..."

Thế nhưng người hỏi lại giống như không hài lòng với đáp án của hắn, điều khiển thịt vật to dài khuấy đảo trong hậu đình của hắn càng hung mãnh hơn, mỗi một lần đều khiến vách th1t bên trong bị thao đến mức không ngừng run rẩy, hỏi lại: "Là ai?"

Từ Trạch đã bị chơi đến mức chìm đắm trong tình d*c, đầu óc trống rỗng mờ mịt từ lâu, hắn vắt óc suy nghĩ một hồi, mới cao giọng kêu to đáp án chính xác: "Là Thẩm ca... A... Thẩm ca sắp đâm tôi... A... sắp đâm tôi hỏng rồi..."

"Ngoan." Người phía sau hiển nhiên hài lòng với câu trả lời lấy lòng này của hắn, khe khẽ nở nụ cười, sau đó lại càng dùng thêm sức ra vào luật động ở trong cơ thể hắn, mỗi khi y đâm cả trọn căn đi vào, túi tinh bên dưới đều va chạm với bờ m ông phát ra tiếng "bành bạch" vang vọng, mà mỗi khi y rút mạnh phân thân ra, cơ hồ đều kéo theo một ít thịt mềm trong hậu đình hắn lộ ra khỏi miệng huyệt.

"Hỏng rồi... A..." Kh0ái cảm truyền từ bí động hoàn toàn bị giã nện khuấy nát nhanh chóng khiến Từ Trạch không thể kiểm soát được, tự đạt đến cao trào lần thứ hai. Hắn kêu lên những tiếng rên dâm loạn, d**ng vật cũng từng đợt từng đợt phun trọc dịch màu trắng ra ngoài.

Hậu huyệt của hắn cũng vì kh0ái cảm mãnh liệt kéo đến mà hung hăng co rút lại, bao bọc thịt vật thô cứng cắm ở bên trong thật chặt, gần như không có một kẽ hở. Thế là người phía sau hắn tiếp tục dùng hết sức đâm vào mười mấy lần nữa, cuối cùng cũng ở huy3t động tham lam của hắn xuất ra t1nh dịch.

"A... Nóng quá..." Được bạch trọc của đàn ông xối lên vách nội bích, Từ Trạch khẽ khẽ rên một câu, thân thể cũng không kìm được co giật vài lần, sau đó mới dần dần bình tĩnh lại từ kh0ái cảm cao trào tột độ.

Một lúc lâu sau, hắn mới lấy lại được khả năng suy nghĩ, liền lập tức nổi giận.

"Thẩm Tùng Băng!" Từ Trạch vẫn đang bị dây leo trói buộc tay chân, không ngừng đùa bỡn vuốt v e đầu v* và d**ng vật dưới bụng cắn răng nói: "Anh còn không mau bảo mấy thứ quỷ quái này rút lui!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.