Nữ Chính Thích Chèo Thuyền Giới Giải Trí

Chương 13: 13: Lần Đầu Diễn




Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríSự thật chứng minh, vẫn là Tiết Lam tự tin một cách mù quáng.

Mặc dù được ảnh đế Thời Chí đích thân chỉ dẫn nhưng cô đúng là bùn nát không trát được tường!Cảnh đầu tiên là cảnh cô quậy cục cảnh sát.


Cừ thật, cô vừa vào lập tức NG mười mấy lần, không phải biểu cảm cứng đơ thì là lời thoại đọc như trả bài, quả thực thê-vô-cùng-thảm.Trong lòng Tiết Lam khổ không thể tả, mê zai thì cứ mê zai, bình hoa thì làm bình hoa thôi, nhưng Lâm Mị Nhi này còn là một kẻ lắm lời.

Moẹ nó, thoại dài ngoằng ngoẵng, may mà trí nhớ cô không tồi, bằng không thật sự không nhớ nổi.Quả nhiên, biết và làm được là hai chuyện khác nhau!Sau khi lại NG lần nữa, đạo diễn rốt cuộc chịu hết nổi, chậm rãi từ sau máy quay đứng đậy, mặt đen thùi đến độ hứng được mực luôn.Thấy dáng vẻ ông ấy như vậy, mọi người trong đoàn không khỏi thầm nhủ: tới rồi tới rồi, đạo diễn Trần lại sắp bắt đầu mắng người rồi.Trong giới giải trí, đạo diễn Trần nổi tiếng tính tình cộc cằn, chỉ cần liên quan đến tác phẩm và diễn xuất thì dù có gốc lớn thế nào đi nữa cũng bị ông ấy mắng không chừa một ai, chẳng màng đến thể diện hay tình cảm của ai đó, tuyệt đối có thể mắng đến độ khiến bạn nghi ngờ về cuộc đời.Mà biểu hiện ngày hôm nay của Tiết Lam, tuyệt đối đã hung hăng đụng chạm tới tiêu chuẩn của đạo diễn Trần.

Theo như mọi người có mặt tại hiện trường, bị ăn mắng chắc chắn là việc chạy trời không khỏi nắng.Tiết Lam cũng không ngốc.


Trông thấy động tác của đạo diễn Trần liền đoán được ông ấy định làm gì, bị chửi không sao, nhưng trước đó cô có nghe nói, thật sự chọc đạo diễn Trần nổi điên thì chuyện thay người sẽ tuyệt đối không cách nào thương lượng!Vì vậy Tiết Lam nhanh tay lẹ mắt, trước khi đạo diễn Trần gắt lên liền trực tiếp cúi người chín mươi độ với ông ấy, âm thanh vang dội: “Đạo diễn, thật xin lỗi, tôi sai rồi!”Toàn bộ đoàn phim lặng phắt, bên trong lều trống còn có thể nghe được tiếng vọng lanh lảnh của cô: tôi sai rồi, sai rồi, sai rồi..rồi…Đạo diễn Trần kinh ngạc, không biết là bị âm thanh vang dội của cô dọa sợ hay là không ngờ cô lại làm vậy, ngạc nhiên đến độ hết nửa ngày vẫn không có chút phản ứng.Tiết Lam thấy thế thì nhanh chóng nắm bắt cơ hội, hết sức chân thành bắt đầu tự kiểm điểm: “Đạo diễn xem tôi diễn thế này thật chẳng ra gì, đứa trẻ ba tuổi còn diễn tốt hơn tôi, thật là tôi tự nhìn còn thấy nhục, ngay cả một bình hoa cũng diễn không xong, tôi còn có thể làm gì chứ.

Đạo diễn, tôi thật sự biết sai rồi, chú mắng tôi đi!”Đạo diễn Trần: “……….”Cô cứ thế cướp mất lời thoại của ông, khiến ông chẳng làm được gì!Ngay cả Thời Chí chạy qua chuẩn bị đỡ lời cũng đơ ra, khóe miệng nhịn không được run run, nhưng đã lập tức nghiêm sắc mặt nói: “Đạo diễn Trần, Tiết Lam mới cầm kịch bản, hay là cho cô ấy chút thời gian để làm quen với nhân vật, hôm nay quay phân cảnh của tôi trước đi.”Đạo diễn nghĩ thấy cũng có có lý.


Từ lúc xác định để Tiết Lam diễn nhân vật này cho tới khi vào đoàn cũng chỉ mới có một ngày, chưa điều chỉnh được trạng thái, về tình có thể hiểu được.Vì vậy, đạo diễn Trần thu lại khí thế chuẩn bị mắng người, sau khi giả vờ ho một tiếng thì nói với Tiết Lam: “Hôm nay cô về trước đi, về rồi nhớ điều chỉnh trạng thái cho tốt, mau chóng nhập vai.”Tiết Lam mừng đến phát điên, vội vàng cam đoan: “Đạo diễn Trần yên tâm, tôi khẳng định sẽ không khiến chú thất vọng.”Dứt lời, cô lại xoay người khom lưng với phó đạo diễn và những nhân viên khác trong đoàn, “Xin lỗi, tôi gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”Nói thế nào đi nữa, quả thực vì cô mà tiến độ của đoàn phim bị chậm, trong lòng Tiết Lam thật sự áy náy.Đạo diễn Trần thấy thái độ cô tốt như vậy thì chút nóng giận cuối cùng trong lòng cũng hoàn toàn tắt ngóm, phẩy phẩy tay nói: “Được rồi, cô cũng không cần quá để tâm như vậy, mau quay về đi.”Nghe thế nét mặt Tiết Lam lập tức hết sức cảm động: “Đạo diễn Trần, chú thật tốt tính, đã như vậy mà chú cũng không mắng tôi, ngược lại còn an ủi tôi, chú là đạo diễn có tính cách tốt nhất mà tôi từng gặp!”Dứt lời, Tiết Lam cũng không dây dưa nữa mà sau khi cảm kích nhìn Thời Chí một cái rồi nhanh chóng chạy trốn.Phù….May mà hữu kinh vô hiểm (Bị kinh ngạc hoảng sợ nhưng không nguy hiểm ), cô không có bị đuổi khỏi đoàn!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.