Nữ Chính Thích Chèo Thuyền Giới Giải Trí

Chương 15: 15: Né Tránh




Nữ chính thích chèo thuyền giới giải tríSau khi Tiết Lam quay lại khách sạn thì cũng không dám có bất kỳ tâm lý ăn may gì nữa.

Cô mở kịch bản, cầm bút bắt đầu đánh dấu từng chút từng chút, luyện tập lời thoại, ngữ điệu, biểu cảm, cảm xúc v..v.., sau đó lại đứng trước gương luyện tập lần nữa.Cuối cùng, cô lấy di động ra, đặt trên bàn, mở chức năng ghi hình.

Cô vừa tập diễn vừa xem lại, sau đó tìm ra vấn đề thì tiếp tục sửa chữa.Đây là phương pháp nghe được từ một diễn viên gạo cội khi ở bên cạnh chính chủ lúc trước.


Khi ấy cô chỉ tùy tiện nghe chơi, không ngờ tới bây giờ thật sự phát huy tác dụng.Tối đến lúc Tiểu Bạch tới đưa cơm, cô không biết mình đã chăm chỉ luyện tập không biết chán bao nhiêu lần.

Nhìn lại thành quả tốt nhất ghi lại trong điện thoại, Tiết Lam có chút vui mừng.

Ừm, thoại ổn hơn nhiều, biểu cảm coi như cũng không bị đơ.“Chị Lam, luyện cả buổi chiều rồi, trước ăn chút gì đi.” Tiểu Bạch nói.Tiết Lam cũng thấy ổn ổn, “ừ” một tiếng, tiện tay đặt kịch bản xuống bên cạnh, bày cơm tối lên bàn bắt đầu ăn.“Đúng rồi Tiểu Bạch, em giúp chị đặt trà chiều gửi cho đoàn phim rồi chứ?”Không nhắc tới chuyện này còn đỡ, vừa nhắc thì sắc mặt Tiểu Bạch lập tức có chút không bình thường: “Gửi tới rồi, đặt đồ uống và bánh ngọt mini ở cửa tiệm bên cạnh đoàn phim.

Người trong đoàn đều nhờ em chuyển lời, nói cảm ơn chị đã mời mọi người trà chiều.”Dứt lời, Tiểu Bạch rút tấm thẻ trong người ra, muốn nói lại thôi: “Còn có, thẻ này….trả lại chị.”Tấm thẻ là lúc chiều Tiết Lam đưa cho cậu đặt trà chiều gửi tới đoàn phim, cậu tuyệt đối không nhìn nhầm, đây rõ ràng là thẻ của anh Lâm nhà mình.

Khi đó cảm xúc ở trong lòng của Tiểu Bạch có thể nói là rối như tơ vò, cô gái này quả nhiên là có dụng tâm khác, vậy mà còn lừa được thẻ của anh Lâm nhà cậu tới trong tay nữa.Không được, chờ chị Linh quay lại, cậu nhất định phải báo cáo rõ ràng chuyện này cho chị ấy biết để đề phòng.Tiết Lam đang cúi đầu ăn rất vui vẻ, căn bản không để ý sự bất thường của Tiểu Bạch, nói cảm ơn rồi tiện tay nhận lấy tấm thẻ đặt ở chiếc bàn bên cạnh.Cô phải nhanh chóng ăn xong, nhân lúc còn chút thời gian thì luyện thoại thêm lần nữa.

Hôm nay ở trước mặt của đạo diễn Trần cô đã đao to búa lớn cam đoan rồi, ngày mai quay không thể lại tiếp tục “tèo”.—Trong phòng khách sạn của Thời Chí, anh thay xong đồ thể thao thì từ trong bước ra.Anh Hải từ trên sofa đứng dậy bước tới, “Không phải anh nói chứ, hôm nay em ở trong đoàn đỡ lời cho Tiết Lam làm gì.


Em không sợ cô ấy hiểu lầm, nhân cơ hội quấn lấy em à?”Thời Chí bình thản đáp: “Không đâu.”Cô biết anh được Thịnh Lâm nhờ, cho nên sẽ không có hiểu lầm.Anh Hải thì không cho là vậy, nhưng thấy thái độ Thời Chí không muốn nói nhiều thì cũng không tiếp tục chủ đề này.

Dù sao hai ngày này anh cũng không vội đi, tóm lại có thể ở đây chú ý quan sát một chút là được.“Muộn vậy rồi sao còn ra ngoài chạy bộ, không phải dạo này lại ngủ không ngon chứ, hay là để anh hẹn bác sĩ Triệu qua đây?” anh Hải quan tâm nói.Thực ra rất ít người biết Thời Chí gặp vấn đề về giấc ngủ rất nghiêm trọng, không sâu giấc, hay nằm mơ, còn thường xuyên mất ngủ.Nghe vậy, Thời Chí lắc đầu từ chối, “Không sao, chạy quen mà thôi.”Không biết nghĩ tới chuyện gì, Thời Chí bất giác nhìn tay phải của mình.

Hình ảnh kéo tay Tiết Lam ban sáng không khỏi hiện lên, anh lập tức lắc lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ hoang đường.


Xem ra dạo này anh mệt mỏi quá rồi, có cử chỉ không bình thường.Phần cơm tối Tiểu Bạch mua không ít, Tiết Lam bất cẩn ăn hơi nhiều, ở trong phòng đi tới đi lui mấy vòng mà bụng vẫn còn anh ách, vì vậy cô quyết định ra ngoài cho tiêu thực.Tiết Lam ôm kịch bản xuống lầu, ở thang máy chạm mặt Thời Chí và anh Hải.Anh Hải vừa thấy Tiết Lam thì sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng phục hồi trạng thái cảnh giác.“Trùng hợp ghê, hai người cũng ra ngoài à?” Tiết Lam cười ha ha đưa tay chào hỏi.Thời Chí gật đầu, nhẹ “ừ” một tiếng, ánh mắt dời tới kịch bản trong tay Tiết Lam, đáy mắt dường như có chút nghi hoặc.“À, tôi ăn nhiều hơi bị đầy bụng nên ra ngoài đi dạo cho tiêu.” Tiết Lam cũng không chút e ngại, giơ kịch bản trong tay: “Còn cái này ấy à, hết cách rồi, diễn tệ mà còn không cố gắng nữa thì tôi sợ ngày mai đạo diễn Trần tống tôi đi mất.”Dứt lời, Tiết Lam lại nói: “Đúng rồi, hôm nay lúc trong đoàn cảm ơn anh đã đỡ lời giúp tôi.”Thời Chí khẽ gật đầu, không nói gì nữa.

Tính anh vốn lạnh lùng ít nói, im lặng là chuyện thường gặp.Chẳng qua không sao cả, Tiết Lam là kiểu tính cách dễ gần, thấy anh mặc đồ thể thao thì hỏi: “Anh thế này là định tới phòng gym à?”Thời Chí lắc đầu, thấp giọng đáp lại: “Không phải, chạy bộ vài vòng ở gần đây.”Tiết Lam hững hờ “ờ ~” một tiếng, không biết nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên hỏi: “Vậy là anh chạy bộ ở công viên nhỏ ngay trước khách sạn hay là chạy ở gần cái hồ bên cạnh?”“Tôi quen tới công viên.” Thời Chí khó hiểu nhìn Tiết Lam, “Sao vậy?”Tiết Lam lắc đầu: “Không có gì, tôi định đi khác hướng với anh.

Nếu anh tới công viên, vậy tôi sẽ đi về phía hồ nhé.”Dứt lời, cô còn thật thà bổ sung một câu, “Tiếng tăm của tôi không tốt, lại là kiểu dễ bị bôi xấu, lỡ như bị đám thợ săn ảnh chụp được hai chúng ta đi cùng nhau thì không biết họ sẽ viết bậy viết bạ thế nào, tới lúc đó anh chắc chắn sẽ bị tôi liên lụy.”“Không được, lát nữa vẫn là hai người ra khỏi khách sạn trước đi, tôi chờ một lúc rồi đi, chúng ta tách ra.”Tiết Lam quả nhiên nói được làm được, chờ Thời Chí và anh Hải ra khỏi khách sạn trước rồi cô mới ôm kịch bản thong thả bước ra, kế đó cứ thế dứt khoát đi tới chiếc hồ nhỏ bên cạnh.Mà hai người Thời Chí và anh Hải ở cách đó không xa, đúng lúc thu trọn vào mắt toàn bộ quá trình.Anh Hải: “…………”Đột nhiên thấy mặt ran rát!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.