Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 121: Chương 121




Cô bi thương vươn tay, giọt nước mắt kia từ giữa không trung rơi xuống, xuyên qua lòng bàn tay của cô, rơi xuống đất.
 
Tê Diệu có thể cảm nhận được nhiệt độ của giọt nước mắt ấy.

Là lạnh băng thấu xương, lại nóng bỏng đến đả thương người.
 
Cô chậm chạp không thể cho Tê Vọng một câu trả lời chắc chắn, về sau cũng không có cơ hội.
 
"..."
 
Tê Diệu nắm chặt tay, nhắm mắt lại, cố nén đau đớn trong lòng.
 
Giống như là sau khi thành một người chết, mới có thể chân chính thấy rõ quan hệ của mình với người chung quanh đến tột cùng là như thế nào.

Ban đầu cô cho là mình như lục bình lẻ loi trơ trọi phiêu lãng trong thế gian, sao có thể nghĩ đến bốn biển đều có người có quan hệ với mình.
 
Từ đầu đến cuối, cô đều không cô độc.
 
Trước mắt bỗng nhiên một trận trời đất quay cuồng.

 
Tê Diệu thấy không rõ hoàn cảnh trước mặt, cô lờ mờ nhìn thấy Tê Vọng, liền cố gắng vươn tay tới anh, kêu tên của anh: "Tê Vọng!"
 
Trong tầm mắt m.ô.n.g lung, cô nhìn thấy Tê Vọng quay đầu lại.
 
Sau đó, trước mắt tối sầm.
 
Tê Diệu mơ một giấc mơ dài dằng dặc.

Trong mơ cô mơ thấy nửa đời trước ngắn ngủi của chính mình, nhìn lại khoảng thời gian bắt đầu sinh hoạt ở Tê gia.

Cô nhìn thấy trong vòng một đêm mấy chồi cúc non trong sân vườn toàn bộ nở rộ, trong bụi hoa cúc non có một cô bé dáng vẻ thuần khiết ngây thơ đang ngồi, đang hướng về cô mỉm cười ôn nhu.
 
Cô bé hé miệng, phát ra thanh âm lại không nghe được, chỉ có thể nhìn thấy môi của cô bé đang động.
 
Tê Diệu nghi hoặc mà quan sát khẩu hình của cô bé, không xác định mà lặp lại một lần: "Trở về?"
 
Nghe vậy, cô bé hướng về phía cô gật gật đầu, lấy xuống một đóa cúc non mỉm cười.

Lúc này Tê Diệu mới phát hiện, cô bé nhỏ nhắn này, rõ ràng là con gái nhỏ của Tê gia --
 
"Đông!"
 
Tê Diệu bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, đại não một trận choáng váng, giống như có một ngàn cây búa gõ vang trong đầu cô, gõ cho cô tối tăm mặt mày, không biết ngày đêm.
 
"Ô kìa ô kìa cô không sao chứ?"
 
"Bác sĩ bảo cô đừng lộn xộn ấy nha!"
 
Thần kinh trì độn chậm rãi tỉnh táo đi rất nhiều, Tê Diệu ngây ngốc quay mặt qua, sắc mặt từ mờ mịt đến nghi hoặc, lại từ nghi hoặc đến khiếp sợ.
 
Cho nên.
 
"Mình! Lại! Trở về rồi sao!"

 
Cô chỉ muốn thả ra một con Ác Long gào thét.
 
Cô bé kia nói không sai, cô quả nhiên đã trở lại.
 
Cha Tê mẹ Tê đỏ cả vành mắt, tâm tình phức tạp cực kỳ.

Chân trước mới khóc cho Tê Diệu xong, không bao lâu lại chạy tới khóc cô, loại cảm xúc này thật sự là không biết nên hình dung như thế nào.
 
Nghe được bác sĩ nói sinh mệnh Tê Diệu có khác thường, trong lòng bọn họ căng thẳng, phỏng đoán đến cái khả năng tuyệt đối không thể nào đó, nhanh chóng trở về.
 
Không nghĩ tới, thế mà thành sự thật!
 
Cha Tê mặt lạnh cố tỏ vẻ hài hước, an ủi Tê Diệu: "Không có chuyện gì, coi như con dọn nhà."
 
"..."
Đầu cô đau quá.
 
Tê Diệu suy yếu nằm lại trên giường bệnh.
 
Lúc này, cửa phòng bệnh cạch một tiếng, Tê Vọng vội vàng chạy vọt tới trước mặt cô.

Trong đầu Tê Diệu đang nghĩ chắc anh muốn tỏ tình, chỉ muốn túm lấy anh, hôn môi anh, tâm tình chưa bao giờ vội vàng giống như giờ phút này.
 
Chỉ là.

 
Tê Diệu trơ mắt nhìn Tê Vọng cách cô chỉ một bước đột nhiên ngừng lại tại chỗ.
 
Anh nhìn cô, giống như là người quen thuộc mà chẳng thể nào chạm tới nhất trên thế giới này.
 
Tê Diệu hoảng sợ hỏi: "Làm sao vậy?"
 
Lời nói vừa ra, cô nghe được một thanh âm mềm mại nhỏ yếu ớt đã từng dùng qua.

Cái thanh âm này độc thuộc về con gái nhỏ Tê gia, cũng đã nói lên, quan hệ giờ phút này của bọn họ --
 
Nếu giờ phút này có sức lực, Tê Diệu nhất định sẽ hướng về phía trời cao giơ ngón tay giữa lên.
 
Đây đại khái là lần nguyền rủa nghiêm khắc nhất trong cuộc đời của cô.
 
"Tình nhân trong thiên hạ" lại thành "Anh em chung một nhà"?
 
* * * F-U-C-K..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.