Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 128: 128 Ngoại Truyện 5




Tê Diệu không nghĩ tới khoảng thời gian sống lại này mình sẽ học cấp ba, càng là không nghĩ tới còn học đại học một lần.
 
Đương nhiên, hai loại nhân sinh kết quả hoàn toàn khác biệt.
 
Nhân sinh lần thứ hai, dưới sự duy trì cổ vũ của mọi người, cuối cùng Tê Diệu từ bỏ ngành tài chính quốc tế không có hứng thú, ngược lại thi vào Học Viện Âm Nhạc lớn nhất trong nước.

Hậu quả đó là, cô sắp cùng người Tê gia cách xa mấy trăm km.
 
Tê Vọng nhận được tin tức cũng không có bất kỳ biến hóa gì.
 
Trong ánh mắt chờ mong của Tê Diệu, anh nắm bút máy trầm mặc một lát, chỉ nhàn nhạt mà ừ một tiếng.
 
Lãnh đạm đáp lại như thế làm Tê Diệu có chút không hiểu được ý của anh.
 
- - Tê Vọng đến tột cùng là cao hứng hay là không cao hứng vậy?
 
So với Tê Vọng bình đạm đáp lại như dòng nước không gợn sóng, cha Tê mẹ Tê phản ứng rõ ràng lớn hơn rất nhiều.

Hai người đầu tiên là cảm thấy vui sướng thay cô, ngay sau đó liên tưởng đến có lẽ phải thật lâu mới có thể thấy mặt một lần, hai người không khỏi cảm thấy buồn, không thể dứt ra.

 
Hồi tưởng lại khoảng thời gian rầm rộ bản thân học lại cấp ba, dù cách ba năm Tê Diệu vẫn nói một câu giống nhau như đúc.
 
"..

Con cũng không phải lên chiến trường, các người khóc cái gì."
 
Mẹ Tê khóc đến nấc thành tiếng, tiến lên ôm chặt Tê Diệu không buông tay, cái ôm quá mức thân mật ép tới lồng n.g.ự.c kín nhu bưng, Tê Diệu kém chút thở không nổi, sắp ngộp thở chết.
 
Nếu không phải cô trong cái khó ló cái khôn kêu một tiếng mẹ, sợ là cánh tay mẹ Tê như kìm sắt không buông ra mất.
 
"Ai da Diệu Diệu của chúng ta biết gọi mẹ rồi.." Mẹ Tê khóc càng lợi hại hơn.
 
Tê Diệu: "..."
 
Cô không phải đứa trẻ bảy tám tháng, nói bậy gì đó đâu.
 
Vào đại học cần ổn định chút, tuy rằng có thể ngồi máy bay, nhưng qua lại không tiện, luôn về nhà sẽ chậm trễ chương trình học cũng không tốt, một tháng về một lần xem như thường xuyên.

Mẹ Tê thu thập tốt hành lý cho cô, chờ hôm sau tự mình đưa Tê Diệu lên máy bay.
 
Từ đầu đến cuối dưới đáy lòng Tê Diệu đều có chút mơ hồ vô chừng.
 
Tê Vọng không tỏ ra không nỡ chút nào, làm cô không khỏi hoài nghi người đàn ông này đã sinh ra chán ghét đối với cô rồi chăng, mới có thể thản nhiên thậm chí so ngày thường muốn càng lãnh đạm hơn mà tiếp nhận sự thật cô sắp rời đi như thế.
 
Tưởng tượng đến đây, dâu tây ngâm đường ở trong miệng bỗng chua xót khó nuốt.
 
Người một nhà ăn cơm chiều, hai vợ chồng già cực có ánh mắt mà chừa lại không gian cho hai người, lấy lý do đi tản bộ lôi kéo Đần cực không muốn nhúc nhích ra cửa.
 
Tê Vọng về phòng xử lý chút công việc, Tê Diệu bưng mâm đựng trái cây răng rắc răng rắc ăn mấy miếng dưa lê, luôn cảm giác không có mùi vị gì.

Ánh mắt cô yên lặng liếc về phía cầu thang lầu hai, sau một lúc lâu vẫn không chờ được người từ trên lầu đi xuống.
 
Tê Diệu bất tri bất giác đi đến cửa phòng Tê Vọng, do dự một lát không biết nên đi vào hay không.

 
Đợi hồi lâu, Tê Diệu không chỉ trong lòng không làm được, còn có chút khổ sở.
 
Cơ năng sinh lý so đại não phản ứng nhanh hơn một bước, đôi mắt xinh đẹp lập loè nước mắt trong suốt, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, một bộ dáng tiểu khả ái yếu đuối đáng thương, cố tình bản thân căn bản không ý thức được.
 
Cửa đột nhiên mở ra.
 
Không đợi Tê Diệu nghĩ nên mở miệng như thế nào mới có thể tỏ vẻ cô cũng không để ý đến chuyện này, đỉnh đầu vang lên thanh âm thanh lãnh quen thuộc, chỉ là rõ ràng càng trầm thấp hơn rất nhiều so với ngày thường.
 
Anh hỏi: "Sao em lại khóc."
 
Khóc?
 
Tê Diệu sửng sốt một chút, theo bản năng mà chà lau khóe mắt, mu bàn tay cảm nhận được dấu vết thấm ướt của nước mắt, làm cô không khỏi có chút thẹn thùng.
 
Tê Diệu sắc mặt ửng đỏ: "Em mới không có, là thân thể không nghe lời cũng không phải anh không.." Biết..
 
Cô chưa kịp nói ra lời còn lại.
 
Bởi vì, Tê Vọng đem cô gắt gao ôm vào trong lòng ngực, hấp thu độ ấm trên người cô.
 
"Diệu Diệu.." Hô hấp anh rơi giữa tóc mai của cô, thổi trúng lỗ tai tinh xảo trắng nõn đang ửng đỏ của cô.
 
Ban ngày lạnh lùng cùng khắc chế, trong nháy mắt nói ra tiếng này đã triệt để tiêu tan không còn gì.


Anh nắm chặt cánh tay, như là sợ cô chạy thoát, tiếng nói càng thêm khàn khàn.
 
"Em khóc cái gì."
 
"..."
 
Tê Diệu bị anh hỏi khó.

Cô không muốn thừa nhận chính mình thế nhưng càng ngày càng giống đứa trẻ ấu trĩ, đến loại không tính là chia tay này cũng cảm thấy có chút khổ sở.
 
Cô ậm ừ nói không ra lời.
 
Tê Vọng hỏi: "Là cảm thấy anh phản ứng quá mức lãnh đạm hửm.

Cho nên bắt đầu hoài nghi một ít khả năng không tồn tại nào đó."
 
Tê Diệu a một tiếng, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào mới tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.