Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 130: 130 Ngoại Truyện 7




Tọa đàm gần như kết thúc, Tê Diệu vẫn vùi đầu chơi game.
 
Cô không chú ý tới chính là, người bên cạnh dần dần an tĩnh lại.

Người đàn ông ban đầu im lặng đứng ở trên bục giảng nhìn chăm chú, chậm rãi đi đến trước mặt cô.

Tê Diệu không hề chú ý tới có gì không thích hợp, bạn cùng phòng ở bên cạnh nghẹn đỏ mặt, nhỏ giọng kêu tên cô.
 
"Diệu Diệu, Diệu Diệu đừng chơi nữa, có người lại đây."
 
Người chung quanh nghĩ thầm, chẳng lẽ vị đại lão thương nghiệp trẻ tuổi này không quen nhìn có người chơi di động ở trên buổi tọa đàm của anh? Có người chờ xem kịch vui, cũng có người lo lắng tiểu tiên nữ sẽ xấu hổ, giận dữ và đau khổ vì bị trách cứ ở trước mặt mọi người.
 
Nghìn cân treo sợi tóc hết sức.
 
Người đàn ông đem di động trong tay cô cầm lấy.
 
Tê Diệu kinh sợ, ngạc nhiên ngẩng đầu.

 
Người chung quanh không khỏi hít hà một hơi.

Xong rồi xong rồi, kiểu này toàn bộ trường học đều biết cô chơi game ở trên buổi tọa đàm.
 
Quả nhiên.

Khuôn mặt tuấn tú của anh không mang theo một chút ôn nhu nào, ngay cả ngữ khí cũng là lãnh lãnh đạm đạm.
 
"Chơi di động? Không phải đang học tập sao."
 
Toàn bộ giảng đường yên tĩnh như gà, chờ đợi tình thế lên men đến trình độ không thể xấu hơn.

Có nam sinh chuẩn bị anh hùng cứu mỹ nhân, đánh gãy giằng co xấu hổ giữa hai người.
 
Tê Diệu lắp bắp, nói không ra lời.
 
Cô thế nhưng không có chú ý tới, người đứng ở trên bục giảng chính là Tê Vọng?
 
Xong rồi, cái này thật sự xong rồi.
 
Tê Diệu rũ mi mắt: "..

Em sai rồi."
 
Người đàn ông đứng bên cạnh trường thân ngọc lập*, dáng người mảnh khảnh, mặt mày tuấn tú.

Anh nhàn nhạt ừ một tiếng, dừng một chút, lại phát ra một câu.
 
("Trường thân ngọc lập": Câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc.


Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, "ngọc lập" hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.)
 
"Mẹ nói lần này về nhà ăn cơm, buổi tối nay em có thể ngồi máy bay trở về cùng anh."
 
Lời nói vừa ra, mọi người ồ lên.
 
Từ từ, bọn họ có chút không hiểu lắm, hai người này có quan hệ gì? Nhìn dung mạo hai người đều không tầm thường, bọn họ bỗng nhiên liên tưởng đến, hai người không lẽ là anh em hả?
 
Tê Diệu một đầu dấu chấm hỏi nói: "Sao phải về nhà vậy?"
 
Đầu tháng vừa mới trở về một chuyến, không có chuyện mẹ Tê sẽ không kêu cô.
 
Người đàn ông nghiêng nghiêng đầu liếc mắt nhìn cô một cái, con ngươi hơi tối lại.
 
"Tiệc đính hôn của chúng ta chú Bạch không tham gia, lần này ông về nước nên cố ý mở tiệc.

Hai tiếng trước anh đã gửi tin cho em."
 
Lời nói vừa ra, học sinh chung quanh ồ lên.
 
Hai người bọn họ thế mà -- đính hôn?

 
Cùng với tiếng kinh hô của bọn họ, khuôn mặt nhỏ của Tê Diệu đỏ dần lên.
 
Nếu cô nhớ không lầm, hai tiếng trước cô không rời khỏi giao diện trò chơi, chỉnh chế độ không làm phiền đem tin nhắn Tê Vọng chặn ở bên ngoài, đương nhiên không biết anh đã sớm gửi tin cho cô.
 
Tê Diệu vội vàng kéo xem, trừ bỏ chuyện tiệc nhỏ đó, Tê Vọng còn nói muốn lại đây tọa đàm hơn một giờ, buổi tối cùng nhau ăn cơm.
 
"..."
 
Nhận thấy được người nào đó cách gọng kính viền vàng đang sâu kín nhìn cô chằm chằm, Tê Diệu liền cảm thấy chuyện này không ổn, thế cho nên cô hoàn toàn quên quan hệ hai người ở loại trường hợp này đột nhiên công bố là tin tức bùng nổ đến cỡ nào.
 
Ánh mắt Tê Vọng cực tốt, từ lúc vào giảng đường là có thể nhìn thấy ánh mắt vô số nam sinh xếp đằng sau lặng lẽ đảo quanh ở trên người Tê Diệu, còn có người quay đầu trộm chụp ảnh.
 
Mặt ngoài gió êm sóng lặng, nội tâm biển dấm ngập trời.
 
Ngày cuối tuần này, Tê Vọng làm cô cảm nhận thật tốt chuyện "Trí nhớ quá dài" này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.