Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 30: Chương 30




… Nói thật, kêu tên của chính mình, đem mình xem như người xa lạ, loại cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
 
Sở Du Du đại khái ý thức được trước mắt bốn phía gây thù hằn, chỉ có Tê Diệu là toàn tâm toàn ý vì tốt cho nàng ta.

Nàng ta giống như ở chung với cô em chồng là Tê Diệu, thái độ cũng không cần khách khí dẫn cô vào cửa.
 
Tê Diệu khắc chế động tác hết nhìn đông tới nhìn tây của mình, quy củ theo sát Sở Du Du tham quan bốn phía.
 
Phòng khách, phòng nghỉ, gian phòng…
 
Tê Diệu nhắm mắt lại đều có thể nhớ kỹ bộ dáng những địa phương này, ngược lại là Sở Du Du có chút chưa quen thuộc, còn cần do dự một chút mới có thể dẫn Tê Diệu tiếp tục hướng phía trước đi tới.
 
Tê Diệu nghĩ, chỉ cần cô đến phòng ngủ của Sở Du Du, tìm tới bàn trang điểm của nàng ta, phía trên khẳng định có rơi vài sợi tóc của Sở Du Du.
 
Cô vụng trộm nhặt lên giấu là tốt rồi.
 
Tê Diệu trong lòng đắc ý, nghĩ thầm mình quả nhiên là một thiên tài.
 

Sở Du Du: “Phòng của chị cũng không cần đi thăm, không có gì có thể nhìn.”
 
Tê Diệu: “… Ha?”
 
Sở Du Du nói: “Muốn uống trà chiều hay không? Chị dẫn em đi ngồi nghỉ một chút.”
 
Tê Diệu: “Không cần, em có thể đến phòng của chị nghỉ ngơi một chút được không?”
 
Sở Du Du: “Không thể.

Phòng còn đang sửa chữa.”
 
Nụ cười của Tê Diệu ngưng lại.
 
Thế nhưng … Trang trí lại?
 
Sở Du Du: “Phong cách trang trí trước đó quá khó nhìn, cho nên chị tìm người thiết kế lại một lần nữa, qua một thời gian ngắn liền có thể làm xong.” Cha Sở không cho nàng ta đi, nàng ta liền nghĩ biện pháp giày vò trong nhà, cho đến bọn họ đều chịu không được nàng ta mới thôi.
 
Tê Diệu bỗng nhiên đối với thẩm mỹ của mình sinh ra chất vấn.

Sở Du Du không thích cách cô bố trí đến mức nào, mới phải đem tất cả đồ vật đều đổi không còn một mảnh vậy?
 
Đang nói chuyện, chỗ cửa lớn truyền đến tiếng nói, Tê Diệu quay đầu lại, kinh ngạc phát hiện lại là Sở Giảo Giảo.

Chắc hẳn tuần diễn gần nhất đã kết thúc, cả người cũng rảnh rỗi không có gì làm.

Chị ta mặc một bộ sườn xám cách tân, ôn nhu trang nhã, nhu nhược động lòng người, xa xa hướng về phía Tê Diệu mỉm cười.
 
Tê Diệu mẫn cảm cực kì đối với tồn tại của Sở Giảo Giảo, cô không khỏi nhíu mày.
 
Sở Giảo Giảo nói: “Diệu Diệu tới à.

Thế nào, đi mệt không, muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

 
Lực chú ý của Tê Diệu đều đặt ở chuyện tóc của Sở Du Du, cả người có chút thất thần, Sở Giảo Giảo hỏi mấy lần mới hồi phục lại tinh thần.
 
Sở Du Du đã đem cô xem như cô em chồng tương lai, ôn nhu tự nhiên như không có gì bày ra tới, giả bộ làm như không thấy được Sở Giảo Giảo lôi kéo Tê Diệu đi ra.
 
Sở Giảo Giảo ở sau lưng ngược lại không có tức giận, chỉ là khóe môi mỉm cười có chút lạnh.
 
Sở Du Du mang theo Tê Diệu đi uống trà chiều, lơ đãng liền đem đề tài bám sát về hướng Tê Vọng, Tê Diệu đương nhiên không hi vọng nàng ta sinh ra bất luận cái loại tình cảm gì đối với Tê Vọng, liều mạng đem đề tài nói chuyện kéo ra.
 
Có lẽ là thái độ Tê Diệu biểu hiện quá mức rõ ràng, Sở Du Du ngay từ đầu nhiệt tình không thôi, sau đó liền có chút ý thức được tiềm thức của Tê Diệu, nụ cười cũng dần dần cứng đờ.
 
Quả nhiên, ngay cả tiểu thư đơn thuần như Tê Diệu cũng giống những người kia như vậy.

Ngoài miệng nói tất cả mọi người là bình đẳng, trong lòng lại đem tất cả mọi người chia đủ loại khác biệt.
 
“Thời gian không còn sớm, em trở về đi.”
 
Tê Diệu sửng sốt một chút, không nghĩ tới nàng ta sẽ trực tiếp đuổi người như thế.

Cô còn không tìm được cơ hội lấy tóc, liền nhìn thấy Sở Giảo Giảo xuất hiện ở phòng khách.

Cứ việc trong nội tâm cô chán ghét cực kỳ bà chị này, vẫn như cũ lộ ra nụ cười lương thiện vô hại, chào hỏi với Sở Giảo Giảo.
 

Một cử động kia đối với Sở Du Du mà nói, không khác gì so sánh rõ ràng.
 
Tê Diệu đối với nàng ta vắng vẻ, là bởi vì sợ nàng ta trở thành chị dâu của mình; Tê Diệu đối với Sở Giảo Giảo nhiệt tình, là bởi vì Sở Giảo Giảo là vị hôn thê của bạn anh mình.
 
Sau lưng vang lên một âm thanh nói thầm cực nhỏ.
 
Thanh âm rất thấp, Tê Diệu thính lực vô cùng tốt, nghe được rõ rõ ràng ràng.
 
Là Sở Du Du đang nói thầm.

Nàng ta tức giận nói: “Đồ đần không biết phân biệt tốt xấu.”
 
Tê Diệu bước chân đột nhiên dừng lại, nhịn một chút, không có nổi giận.

Từ sau khi vừa mới bắt đầu phát hiện thân thể của mình bị một người khác chiếm dụng, cô sốt ruột, phẫn nộ, lại ý thức được đối phương cũng là đối với bất cứ chuyện gì đều không biết.

Có khi cũng bởi vì tên giả mạo làm cho cô mất mặt mà trong lòng một trận khó chịu, nhưng từ đầu đến cuối, cô đều cảm thấy Sở Du Du là vô tội..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.