Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 6: Chương 6




Tê Diệu chán ghét Hoắc Ngu là có lý do.
 
Hoắc Ngu là con trai độc nhất Hoắc gia, từ nhỏ thiên tư thông minh, học qua một lần liền biết một lần, con đường cầu học một đường đèn xanh, mang danh tiếng học ở nước ngoài mà đạt được thành tích thạc sĩ tiến sĩ vô cùng ưu tú, trở về liền tiến vào tập đoàn Hoắc thị.

Chẳng qua mới ba mươi tuổi, tuổi còn trẻ mà đã trở thành Tổng giám đốc tập đoàn Hoắc thị, một bên vừa là người thừa kế xí nghiệp gia tộc, một bên phương diện bản thân ưu tú rõ như ban ngày.
 
Hoắc Ngu tương đương là kẻ ưu tú tồn tại bên trong vòng tròn này, ai có thể nghĩ tới cuối cùng lại đính hôn cùng Sở Giảo Giảo.

Sở gia xem như hộ gia đình giàu có, nhưng so đến giai cấp địa vị của Hoắc thị, cùng tương lai phát triển lâu dài của Hoắc Ngu, hoàn toàn bị coi là mượn gió đông thấy người sang bắt quàng làm họ, bay lên đầu cành.
 
Chuyện đính hôn để đám người nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng nhìn Hoắc Ngu một bữa tiệc đính hôn đều lấy giá trên trời đập tới, nhìn như là vô cùng thích con gái của Sở gia đến gấp gáp.
 
Tê Diệu đối với anh rể mình là ai, hoàn toàn không thấy sao cả.
 
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Ngu, Tê Diệu liền biết người này cũng không phải là người lương thiện.

Cô đối với Hoắc Ngu mới đầu chỉ là không có hảo cảm, về sau phát sinh mấy chuyện làm cho cô triệt để chán ghét tới người này.

Cô yêu ghét rõ ràng, xưa nay không hiểu được che giấu tâm tình, bởi vì đối với Hoắc Ngu coi thường, cha Sở phát giận nhiều lần.

 
Mà bây giờ..
 
Mẹ Tê sững sờ, biết rõ hỏi: “Là Hoắc Ngu sao?”
 
“Là cháu, thưa dì.” Hoắc Ngu lễ phép ôn hòa mà trả lời, cùng biểu hiện ở Sở gia có hơi khác nhau, ngược lại để Tê Diệu thêm mấy phần ngoài ý muốn.
 
Lúc này, Tê Vọng tiếp lời ban đầu: “Sự tình Diệu Diệu muốn ra ngoài, con trở về lại trò chuyện tiếp.” Ngữ khí của anh dừng một chút, tiếng nói càng tăng thêm ôn hòa gọi tên Tê Diệu: “Diệu Diệu, nghe lời, chờ anh trở về.

Nha?”
 
Tê Diệu nổi lên một thân da gà, đối mặt Tê Vọng hỏi thăm, vì lấy lòng cô chỉ có thể kỳ kỳ quái quái tiếp lời.
 
Quả nhiên, tiếng nói của cô vừa dứt, đầu bên kia điện thoại lại truyền tới tiếng cười khẽ của Hoắc Ngu.

Hoắc Ngu từ trước đến nay là người lười cười với người khác, lúc đối mặt cha Sở cứ giở giọng điệu khách khí, hai người lại giống như cùng thế hệ, ngược lại hiện tại đã buông lỏng mấy phần.

Tê Diệu nghĩ thầm, người ngoài giới đều truyền Hoắc Ngu cùng Tê gia có thương nghiệp lui tới chặt chẽ, lời này quả nhiên không giả.
 
“Rồi rồi, bên này tôi không quấy rầy, các người tiếp tục trò chuyện.”
 
Sau khi hàn huyên vài câu, mẹ Tê cười cúp điện thoại.

Toàn bộ hành trình Tê Diệu mặt cứng đờ nghe được tiếng vang cúp điện thoại thì nhẹ nhàng thở ra, cô bưng sữa bò nóng hầm hập được dì giúp việc hâm nóng vừa đủ uống một ngụm, lúc này, mẹ Tê cảm khái nói ra: “Thật đáng tiếc, nếu mà sớm mấy năm, Diệu Diệu cùng thằng bé Hoắc gia kết thân cũng là lựa chọn không tồi.”
 
“Khụ khụ khụ..”
 
Sữa bò sặc đến khí quản, cay xè đau nhói, Tê Diệu sặc đến liên tục ho khan, nước mắt ứa ra, mẹ Tê bị dọa sợ, vội vàng giúp cô nhuận khí ở phía sau lưng.
 
“Đứa nhỏ này, uống sữa tươi nên uống chậm một chút.

Khó chịu không con? Có muốn đi bệnh viện không?”
 
Tê Diệu một bên lau nước mắt một bên nhanh chóng lắc đầu.

 
May mà Hoắc Ngu đã đính hôn, bằng không không biết mẹ Tê sẽ muốn làm thế nào đâu.
 
Cùng một thời gian.
 
Trong ghế lô ở phòng bao, hai người ngồi đối diện, Hoắc Ngu chậm rãi nhấp một miếng nước trà, rồi mới lên tiếng: “Em gái của cậu thấy khôi phục được không tệ.”
 
Nói xong, trong đầu của hắn bỗng nhiên hiển hiện lên một khuôn mặt quá mức tinh xảo thanh thuần, lần trước gặp vẫn là sự tình một hai năm trước, khi đó biểu lộ của Tê Diệu là thuộc về đứa bé ngu ngơ ngây dại, qua mấy năm rồi giờ chắc nảy nở kinh diễm lợi hại biết bao nhiêu.
 
“Đúng vậy.

Trên cả kỳ tích Y học..

Tôi rất may mắn.”
 
“Về sau định làm như thế nào? Mười bảy tuổi, còn có thật nhiều lí lẽ cần hiểu.”
 
“Từ từ đến đi.” Tê Vọng cầm chén trà, mặt mày khi nói tới em gái đều ôn hòa mấy phần, “Học được chậm cũng không quan hệ, cùng lắm thì, tôi nuôi em ấy cả một đời cũng không phải việc khó gì.” (Yue: Diệu Diệu chỉ việc sống vui vẻ- cả thế giới cứ để ca ca lo:3 )
 
Hoắc Ngu mỉm cười.
 
“Tê gia quả nhiên là Tê gia.

Như vậy đi, đợi đến mùa thu muốn nhét tới trường học hay không, còn có thể kết giao bạn bè, có mấy tiểu bối đều ở nơi đó.”

 
“Ngược lại thì cái này có thể cân nhắc.”
 
Tê Vọng đổi đề tài: “Đúng rồi, gần nhất cậu bên kia không có vấn đề gì chứ.

Tôi nghe nói Sở gia cũng xảy ra chuyện, náo ra đến vẫn còn có chút khó xử.” Cha con quyết liệt, thậm chí nháo đến cả đời không qua lại với nhau, loại việc xấu trong nhà này đều che đến cực kỳ chặt chẽ, có rất ít người công khai nói ra sự tình.
 
Bàn tới chuyện này, Hoắc Ngu ngón tay chọt chọt chén bích, thần sắc như có điều suy nghĩ.
 
“Ở trong ấn tượng của tôi, Sở Du Du không ngốc đến mức coi là cha Sở tùy tiện có thể thả cô ấy đi như thế.” Người con gái kia, nhìn bề ngoài cái gì cũng đều không hiểu chỉ biết lãng phí sinh mệnh, thực tế đối với bất cứ chuyện gì đều rõ ràng thông thấu, hiểu được thấy cái tốt thì lấy.

Loại sự tình này, không giống bút tích của cô ấy.
 
Dù sao, tình huống Sở gia cùng Tê gia khác biệt.

Sở gia giống như đại đa số thế gia, bản thân con gái là vật phẩm mang theo giá trị giao dịch, phía trước lại có Sở Giảo Giảo như châu như ngọc.
 
Muốn chạy, không có đơn giản như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.