Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 63: Chương 63




Tê Diệu ngủ một giấc dậy liền như được bơm đầy m.á.u mà sống lại.

Ngày hôm nay vốn hẳn nên đi học, lại bởi vì nguyên nhân thân thể không khỏe nên không thể không ở trong nhà nghỉ ngơi.

Tê Diệu nghĩ, hiện tại cô có ra ngoài hay không ra cũng chả có gì khác biệt, nếu thật sự xảy ra vấn đề, cũng sẽ có Tê Vọng bận bịu giúp một chút.
 
Trình Lịch không có đi đến chỗ yến hội hôm qua, lại nghe được tin tức Tê Diệu phát bệnh, sáng sớm hôm sau liền đến thăm Tê Diệu.

Nhìn bộ dáng chân thành cùng với lẵng hoa và thuốc bổ trong tay cậu, mẹ Tê rốt cục mở miệng để tổng quản gia đem Đần trước tiên khóa ở trong chuồng, lúc này mới cho Trình Lịch vào cửa.
 
Trình Lịch mặc áo hoodie rộng rãi cùng quần jean, dưới chân giày trắng như tuyết, xuyên qua bụi cỏ bên trên lát đá gạch xanh đi đến cẩn thận từng li từng tí, rất giống thiên nga nhỏ nhảy múa ba-lê nhẹ nhàng, Tê Diệu nhìn thấy cách cậu đi đường mà hết sức buồn cười, cười đến muốn chảy cả nước mắt.
 
Ngay cả mẹ Tê cũng bị chọc cười, xụ mặt miễn cưỡng nghẹn lại ý cười.
 
Ngày hôm nay toàn bộ hành trình mẹ Tê đều ngồi ở bên cạnh hai người, sợ Trình Lịch nói một ít đề tài không nên xuất hiện, Trình Lịch chẳng những không có cảm thấy bị bó buộc, ngược lại nói rất nhiều lời nói dí dỏm, chọc cho mẹ Tê một trận lại một trận cười vang.

Một giờ trôi qua, vị trí của Trình Lịch ở trong suy nghĩ của mẹ Tê liền tăng lên hai bậc thang.
 
Tê Diệu có chút không nói nên lời mà nhìn hai người bọn họ tương tác, giống như hai người bọn họ mới thật sự là mẹ con vậy.
 

Lần đầu tiên Trình Lịch được ở lại ăn cơm trưa trong nhà ăn, Trình Lịch đương nhiên là không chút do dự đồng ý, còn thừa cơ thả một đống ‘cái rắm cầu vồng’ tỏ vẻ nghe nói tay nghề mẹ Tê rất không tệ, dỗ đến mẹ Tê nở hoa trong bụng.

Thừa dịp mẹ Tê đi phòng bếp trổ tài, Trình Lịch tiến đến trước mặt Tê Diệu nháy nháy mắt.
 
“Cậu thấy tớ thế nào.


 
“Miệng lưỡi trơn tru.

“Tê Diệu lườm cậu một cái, đối với thái độ đắc ý của cậu vừa bực mình vừa buồn cười.
 
“Con người của tớ làm việc đều có kế hoạch, đây là bước đầu tiên làm nền của tớ.”
 
“Vậy bước thứ hai của cậu đâu? “
 
“Hướng bác gái tỏ vẻ, cậu chính là tình cảm chân thành cả đời này của tớ.”
 
“Đi đi đi, nói bậy bạ gì đó, cẩn thận tớ đánh cậu.” Tê Diệu đẩy cậu một phen, Trình Lịch cười cười không có chống trả, ngược lại làm cho cô có chút không được tự nhiên.
 
Vừa nghĩ tới chuyện cầu hôn, sự tình Sở Du Du bị cưỡng ép thông gia vẫn là một vấn đề khó khăn lớn.

Mới vừa rồi còn ý cười từ từ Tê Diệu tức khắc mặt ủ mày ê, cô nhíu mày, đem sự tình khoảng thời gian này phát sinh nói hết với Trình Lịch.
 
Cứ cho là Tê Vọng cũng biết chuyện này, nhưng Tê Vọng tuyệt đối sẽ không quan tâm cô gả cho ai.
 
Chuyện này, cũng chỉ có thể cùng Trình Lịch bàn bạc một chút.
 
Trình Lịch trầm tư một lát, nói:” Tớ có một cái biện pháp hết sức tốt.


 
” Cậu lại có biện pháp rồi á? “Tê Diệu đối với tư duy như ‘ngựa lướt gió’ của Trình Lịch cảm thấy vô cùng bội phục.
 
” Ừm.


“Cậu trọng trọng gật đầu,” Tớ sẽ hướng Sở Du Du cầu hôn đi, điều kiện tiên quyết là cậu nhất định phải trở lại thân thể của cậu, bằng không chẳng phải là tớ bị thua thiệt à.


 
“… “
 
Tê Diệu trả lời cậu là một cái tát lên trên đầu.
 
” Cậu chớ làm loạn nhé! “
 
Trình Lịch ai da một tiếng, mặt dày mày dạn mà yêu cầu Tê Diệu tiền thuốc men, lại bị cô ra vẻ ghét bỏ đẩy ra.
 
Mẹ Tê trở lại phòng khách, trước mặt liền thấy một màn cười nói vui vẻ của hai người.

Bà mỉm cười lắc đầu, nghĩ thầm, nếu như Trình Lịch có thể hiểu chuyện một chút, có lẽ xứng đôi cùng Tê Diệu cũng không tệ.

Ở trong mắt bà, con trai khắp thiên hạ đều không xứng với Tê Diệu, chẳng qua nếu như từ đáy lòng Tê Diệu cảm thấy vui vẻ, chính là một chuyện khác.
 
Buổi tối, mẹ Tê thường ngày hay gọi điện thoại nói chuyện vụn vặt vài phút với Tê Vọng dường như coi sự tình của Trình Lịch là nói giỡn nên nhắc tới, không ngờ Tê Vọng lại trầm mặc hồi lâu.
 
Mẹ Tê cho là anh từ trước đến nay nghiêm túc đã quen, không nhịn nổi nói giỡn, cười ha hả mà nói:” Mẹ chính là tùy tiện nói một chút, Diệu Diệu còn nhỏ lắm.


 
Công chúa nhỏ nhà bọn họ giữ lại càng lâu càng tốt.
 

Tê Vọng nói: “Ngày mai Tê Diệu vẫn là không cần đi học ạ.”
 
“Ừ, một tuần này con bé đều ở nhà nghỉ ngơi.”
 
“Sáng mai con mang em ấy đi ra ngoài một chuyến.”
 
Mẹ Tê sửng sốt một chút: “Con nghỉ làm?”
 
“Không phải.

“Tê Vọng giọng điệu như thường mà nói dối,” Hoắc Ngu có một người bạn làm bác sĩ vừa vặn sáng mai muốn tới thành phố Đồng, con mang Diệu Diệu đi qua gặp mặt chẩn bệnh một chút.


 
Vừa nhắc tới bệnh của Tê Diệu, mẹ Tê nhanh chóng lên tiếng đáp lại.
 
“Được, sáng mai con bé tỉnh dậy mẹ sẽ nói.”
 
“Không có việc gì, con sẽ trở về nói với em ấy.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.