Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 64: Chương 64




Tê Diệu ngủ một giấc này thật lâu, cô toàn là bị mẹ Tê dùng phương thức gõ cửa oanh tạc mà đánh thức.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tê Diệu nghe được mẹ Tê nói Tê Vọng ở ngoài cửa chờ cô, cô đạp mền mấy phát rồi từ trên giường xoay người ngồi dậy, mặc cho đại não vẫn là trạng thái một mảnh hỗn độn, căn bản không biết chính mình đang làm cái gì.
 
Tê Diệu đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra.
 
Từ từ.
 
Mẹ Tê nói, là Tê Vọng đang chờ cô à? Đợi cô á?
 
Tê Diệu căng thẳng trong lòng.

Tê Vọng không có khả năng vô duyên vô cớ dẫn cô đi ra ngoài chơi, huống chi còn đang chờ cô, trong lòng của cô bỗng nhiên có một loại dự cảm xấu, chẳng lẽ nói, Tê Vọng gặp được sự tình hỏng bét gì hay sao? Ví dụ như “Sở Du Du” lại gặp rắc rối rồi?
 
Tưởng tượng đến chỗ này, cô giật cả mình, đại não trong nháy mắt thanh tỉnh.
 
Cô mặc đồ ngủ nhảy xuống giường, mang dép xong liền vội vàng lao ra cửa, nghênh diện trực tiếp mà bịch một tiếng, đụng vào một cái ôm ấp quen thuộc.
 
Tê Vọng vững vàng tiếp được cô, ngược lại là chóp mũi của Tê Diệu đ.â.m vào chỗ lồng n.g.ự.c của anh, trong nháy mắt nóng rát đau đớn ùa tới làm cô ngăn không được đỏ cả vành mắt, nước mắt xoay một vòng ở hốc mắt.
 
Tê Vọng: “Đi đường đừng lỗ mãng như thế.” Thái độ của anh giống như ngày thường, nói chuyện cùng Tê Diệu giống như là đang đối đãi với em gái của chính mình.
 
Động tác xoa chóp mũi của Tê Diệu dừng một chút, lúc này mới ấp úng nói ra: “Biết rồi ạ.”
 
Ngày bình thường cô mượn danh nghĩa con gái nhỏ của Tê gia, ở trước mặt Tê Vọng không biết lớn nhỏ đã quen, hiện giờ đột nhiên trở nên ngoan ngoãn mà xa cách, sắc mặt gặp biến cũng không đến mức kinh sợ của Tê Vọng cuối cùng vẫn có nhiều thêm vài phần biến hóa.
 

Anh mấp máy môi, trong nháy mắt đem mất mát mới vừa rồi che giấu đến hoàn mỹ vô khuyết, mặt ngoài vẫn là một bộ dáng bình tĩnh mà không có nhiệt độ.
 
“Đi thay quần áo.”
 
“Dạ?” Tê Diệu lập tức ý thức được trong lời anh nói có ý gì đó, “Chúng ta muốn đi đâu vậy?”
 
Tê Vọng: “Gặp một vị bác sĩ, dẫn em đi kiểm tra thân thể.”
 
“…”
 
Anh nói làm trong lòng Tê Diệu một trận bồn chồn.

Tê Diệu nghĩ, khẳng định không chỉ đơn giản là đi gặp bác sĩ như vậy.

Nhưng từ trước đến nay cô không phải một người sợ phiền phức, huống chi, Tê Vọng tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện bất lợi gì đối với cô.
 
Chỉ là Tê Diệu đối với tình trạng hai người sắp ở cùng một chỗ mà cảm thấy có một chút không được tự nhiên.
 
Ngày hôm nay mây đen dày đặc, ẩn ẩn có tiếng sấm nổ lớn, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ có một cơn mưa nhỏ trút xuống, gió lạnh thổi vù vù hướng thẳng vô khe hở chui vào tận xương.

Tê Diệu thay áo hoodie mỏng, bên ngoài khoác áo cao bồi màu lam, tóc cột lỏng lẻo thành đuôi ngựa nhỏ.

Sau khi cô cùng mẹ Tê tạm biệt, Tê Vọng đi cùng luôn trầm mặc im lặng, hai người một trước một sau lên xe.
 
Tê Diệu ngồi ở hàng sau, lúng túng sờ mũi một cái, vân vê đuôi tóc, tay Tê Vọng cầm tay lái, chiếc xe màu đen chậm rãi chạy.
 
“Chúng ta đây là muốn đi đâu vậy?”
 
Tê Vọng nói: “Nghĩa trang.”
 
“Nghĩa trang? Cúng ai á?” Cô ngây ngẩn cả người.
 
Ngoài cửa sổ xe, gió lạnh thổi quét lấy cây cối hai bên đường, phát ra tiếng vang ào ào đầy điên cuồng và hung bạo, sắc trời âm u xám xịt, đang là ban ngày mà ánh sáng vô cùng tối tăm, lộ ra sắc mặt lạnh lẽo nghiêm túc của Tê Vọng, giọng điệu giống như cũng biến thành âm u đầy sát khí.
 
Anh chậm rãi nhảy ra hai chữ: “Tê Diệu.”
 
Lời nói vừa ra, Tê Diệu lập tức giật mình, đã ‘bổ não’ ra Tê Vọng đã lấy ra một thanh rìu từ cốp xe phía sau đem cô xoẹt xoẹt xoẹt c.h.é.m ngã như thế nào, tiếp theo xóa hết dấu vết đem cô chôn ở địa phương không có người phát hiện.
 
Tê Diệu: “Tôi còn chưa muốn c.h.ế.t đâu u u u!”
 
Tê Vọng: “?”
 
Tê Diệu: “?”
 
Tê Vọng: “Ý của tôi là, phần mộ của em gái tôi.”
 

Tê Diệu: “..

Thật xin lỗi.”
 
Là do khoảng thời gian này cô đóng vai Tê Diệu đóng đến quá mức nhập tâm, thiếu điều quên mất em gái chân chính của Tê Vọng đã sớm rời đi nhân thế từ trước lúc cô lọt vào thân thể này.

Trách không được Tê Vọng sẽ đơn độc bảo cô ra ngoài, còn tìm cái lý do sứt sẹo như vậy.
 
Hiện tại, toàn bộ thế giới chỉ có cô cùng Tê Vọng biết, Tê Diệu chân chính sớm đã không ở nhân thế.

Cũng chỉ có hai người bọn họ có thể biết.
 
Tê Vọng nói: “Mộ bia của con bé đã xây xong, cho nên mang cô tới nhìn một chút, cũng coi như là có cái bàn giao.”
 
“Anh nói không sai, tôi nên đến nhìn.” Tê Diệu nhẹ nhàng trả lời.
 
Bọn họ thiếu Tê Diệu chân chính một cái tang lễ.
 
Chiếc xe chạy đến nghĩa trang, Tê Vọng từ trên ghế lái phụ cầm lấy bó hoa cúc to, nhánh hoa tươi mới, trên mặt cánh hoa ẩn ẩn có hạt sương nhấp nhô.

Hai người một trước một sau xuyên qua từng dãy mộ viên, cuối cùng dừng lại.
 
Trên bia mộ trước mặt viết tên Tê Diệu, không có ảnh chụp.
 
Tê Diệu lẳng lặng mà đứng lặng ở trước bia mộ, có một loại cảm thụ cuồn cuộn ở trong lồng n.g.ự.c của cô không nói ra được.

Hai người trầm mặc thật lâu, ai cũng không nói chuyện, Tê Diệu nhắm đôi mắt lại, nhẹ nhàng, hướng phía mộ bia khom người lạy một cái.
 
“Cảm ơn.”
 
Nếu không phải bộ t.h.i t.h.ể lạnh lẽo này thu nhận linh hồn lang thang của cô, chỉ sợ lúc này, cô đã sớm hồn phi phách tán không thấy bóng dáng.


Cô càng phải cảm ơn Tê gia, nếu không phải bọn họ dốc lòng chiếu cố đến cô, chỉ sợ cả đời cô cũng không biết được cảm giác có người quan tâm lại ấm áp như vậy.
 
Cô thiếu bọn họ quá nhiều, càng không biết nên làm như thế nào mới có thể hoàn trả lại được hết thảy.
 
Tê Vọng đứng bên cạnh như người đứng ngoài cuộc quan sát lấy hành vi của Tê Diệu, nửa câu cũng chưa nói.

Anh đem bó hoa cúc to đặt ở trước bia mộ, nhìn chăm chú tên trên bia mộ, thần sắc trầm thấp mà nghiêm nghị.
 
Hai người im lặng nhìn chăm chú tên trên bia mộ, đồng thời đều đang nghĩ tới một ít chuyện.
 
Hơi thở của mùa thu đầu tiên trong năm nay giống như nương theo một trận mưa chưa hạ xuống thẫm đẫm hiện ra.

Trong nghĩa trang yên tĩnh không một tiếng động.
 
“Ọt ọt ọt..”
 
Tê Vọng: “…”
 
“Ọt ọt ọt..”
 
Tê Diệu lúng túng che bụng, xấu hổ và giận dữ đến nỗi cái cổ trắng nõn đều đã phấn hồng một mảnh, hận không thể chui vào khe hở trong gạch đá không ra nữa.

Sáng sớm vội vàng đi ra ngoài, đã quên mang theo bữa sáng, cái thân thể này đã sớm quen thuộc quy luật ba bữa cơm mỗi ngày, chẳng qua là một buổi sớm không ăn một chút, liền đói đến bụng biểu tình kêu vang.
 
Cô có ý đồ giải thích một chút để vãn hồi mặt mũi đã biến mất không thấy tăm hơi của chính mình: “Tôi là bởi vì..”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.