Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 81: Chương 81




Nhìn thân thể chính mình dùng hơn hai mươi năm liền đứng ở nơi đó, Tê Diệu đột nhiên cảm giác được sữa ở trong miệng chua chua xót xót khó nuốt, lại có chút tư vị không nói ra được đang cuồn cuộn ở ngực.

Cô yên lặng nhìn Sở Du Du cùng Tê Vọng nói mấy câu, Tê Vọng cách xa nàng ta khoảng cách ước chừng hơn một mét, thần sắc lãnh đạm.
 
Giống như bộ mặt lạnh lùng trầm tĩnh của anh trước đó đối mặt với cô, nhưng lại có chỗ khác biệt.

Tê Diệu đem cái này quy về ảo tưởng do cô ở chung quá lâu cùng Tê Vọng mà sinh ra, cô lắc đầu một cái, trơ mắt nhìn hai người vào cửa.
 
Tê Diệu luôn cảm thấy, hành vi giờ phút này của cô giống như là cô vợ đêm tân hôn tận mắt thấy chồng của mình cùng những cô gái khác mướn phòng, hết lần này tới lần khác đứa con gái kia còn dùng đến thân thể của chính mình, giống như cũng không tính là vượt quá giới hạn.
 
Tê Diệu: “…”
 
Đã đến thời điểm ngăn lại dạng suy nghĩ lung tung như bệnh tâm thần này của mình.
 

Cùng lúc đó.
 
Cửa gian phòng bị đóng lại, Sở Du Du đi hai bước, dừng lại, Tê Vọng vẫn đứng cách chỗ cửa không xa.

Anh lấy tay nhẹ nâng mắt kính, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Cô nói đi.

Có chuyện gì.”
 
Sở Du Du hiếm có cơ hội ở một mình cùng Tê Vọng như vậy.

Nàng ta nhìn qua gương mặt tuấn mỹ lạnh lùng kia, trong lúc nhất thời càng nhìn càng mê mẩn, quên lời mình định nói.
 
Nguyên chủ chọc cho Tê Vọng đối với thân thể này của mình chán ghét vô cùng, nàng ta cần nhiều thời gian hơn đến thay đổi ấn tượng của Tê Vọng đối với cô.
 
“Tôi là tới tìm kiếm hỗ trợ từ anh.”
 
Tê Vọng trầm mặc một lát, ừ một tiếng.
 
Anh từ trước đến nay không phải người thích xen vào việc của người khác, càng sẽ không dễ dàng đáp ứng khẩn cầu mờ hồ không rõ của người khác.

Nếu không phải Tê Diệu, hiện tại anh quả quyết không có khả năng đứng ở chỗ này, hết lần này tới lần khác người trong cuộc mười phần không tim không phổi, hứng thú bừng bừng chạy tới xem kịch không nói, càng không có tự giác chuyện thân thể vẫn còn bị đoạt đi.
 
Sở Du Du cắn cắn môi, nói: “Tôi muốn..

Xin anh chống lưng cho tôi.”

 
“…”
 
“Thật xin lỗi, chuyện này nói đến đích thật là tương đương lỗ mãng nhưng mà, nếu như không làm như vậy, cha sẽ lập tức đem tôi bán cho Văn gia, tôi không muốn bị như vậy!”
 
Sở Du Du cảm thấy nàng ta thật sự là bị ma quỷ ám ảnh.
 
Nếu là lúc nàng ta mới xuyên qua đến thế giới này, nhất định sẽ thỉnh cầu Tê Vọng giúp nàng ta tìm cách thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, cầm tiền tiêu sái rời đi.

Mà giờ khắc này, toàn tâm toàn mắt của nàng ta đều là Tê Vọng, nàng ta tin tưởng Tê Vọng là nam chính định mệnh sắp đặt của nàng, tất cả mọi chuyện đều sẽ có được một cái đẹp kết cục tốt đẹp.
 
Đối mặt khẩn cầu của Sở Du Du, Tê Vọng đầu tiên là an tĩnh yên lặng vài giây, chợt chậm rãi nhìn về phía nàng ta.

Trong con ngươi hẹp dài của anh phản chiếu ra một khuôn mặt đầy cầu xin.
 
Nhưng đó không phải Sở Du Du.
 

Người kia, coi như cánh tay đôi chân bị đánh gãy, coi như đã không còn đường có thể đi, cũng sẽ không lấy phương thức cầu xin như vậy.

Cho dù là tận lực bày ra thật ôn nhu, cũng là mang theo thứ ranh mãnh.
 
Từng ở trong thuở thiếu niên, anh cũng có mơ tới qua cảnh tượng mọi việc hoang đường như thế.

Thời gian Sở Du Du ở Sở gia không dễ chịu, bề ngoài thẳng thắn phóng khoáng từ lúc bắt đầu liền được chỉ định chỉ có thể làm làm vật làm nền, vĩnh vĩnh viễn viễn không cách nào xoay người.
 
Khi đó anh cũng từng nghĩ tới, Sở Du Du có lẽ sẽ dùng đến biện pháp hôn nhân để giải thoát cho mình.

Bất luận là ai, làm cho cô thoát khỏi Sở gia là tốt rồi.
 
Thế nhưng là từ đầu đến cuối, từng bước một đi tới, cho dù là là thời điểm gian nan cô cũng chưa từng hướng người khác hạ thấp bản thân..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.