Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 87: Chương 87




Thì ra, Hoắc Ngu cùng Tê Vọng hai người là muốn đi tham gia một buổi hội nghị, Tê Vọng ban đầu định đón Tê Diệu trở về, lại liên hệ cùng Hoắc Ngu, đúng lúc lúc này Hoắc Ngu cũng ở trường học, chủ động đề nghị để Tê Vọng ngồi xe của hắn.
 
Sở dĩ Hoắc Ngu không có ngồi ở trên ghế lái, chỉ là bởi vì hắn không quá ưa thích lái xe, dứt khoát không lái xe luôn.
 
Hoắc Ngu ngồi ở ghế phụ, toàn bộ hành trình bình tĩnh thanh thản, so sánh với anh em Tê gia một người lạnh lùng đạm mạc, một người nghiêm mặt, giờ phút này thần sắc ngược lại là cực kỳ giống anh em chân chính.
 
Tê Diệu trên đường đi đều đang miên man suy nghĩ.
 
Tê Vọng là người thông minh, sau khi phát giác được Tê Diệu biểu lộ không thích hợp, toàn bộ hành trình anh cũng trầm mặc không nói, tựa như thường ngày đem Tê Diệu đưa đến cửa nhà.
 
Tê Diệu khô cằn nói: "Vậy, em đi đây."
 
"Ừ.

Trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
 
Hoắc Ngu một tay khoác lên cửa sổ xe, cười cười nói: "Cần đưa em vào không."
 
Tê Diệu trừng mắt liếc hắn một cái, từ trên xe nhảy xuống, đeo cặp sách hướng cửa lớn chạy tới cũng không thèm quay đầu lại.
 
Hoắc Ngu ngồi ở ghế phụ, nhìn qua bóng lưng biến mất của Tê Diệu, nhíu mày, có loại cảm xúc không nói nên lời bên trong ánh mắt.
 
Trong bóng đêm, chiếc xe vững vàng chạy, hai người trên đường đi trầm mặc không nói gì.


Tốc độ lái xe của Tê Vọng không tính nhanh, ngược lại là không khí ngột ngạt trong xe, khiến cho người ta nói không ra lời.

Hoắc Ngu nhìn qua bóng đêm ngoài cửa sổ, trầm tư thật lâu.
 
Hắn hồi tưởng đến ký ức buổi sáng ngày hôm nay, cùng hết thảy mọi chuyện liên quan tới Tê Diệu.
 
Hoắc Ngu từng có phỏng đoán mơ hồ, nhưng lại quả quyết không nghĩ tới sự thật lại là như vậy.

Điều này làm hắn lấy làm kinh hãi.
 
Hắn như có điều suy nghĩ mà nhớ lại chi tiết một chút.
 
"Tê Vọng."
 
"Hả."
 
"Có cân nhắc qua đề nghị lần trước của tôi không."
 
Vừa dứt lời, chiếc xe phanh gấp dừng ở ven đường.

Tê Vọng một tay vịn tay lái, ngắn ngủi yên tĩnh một lát, đối cao ốc ngoài cửa sổ xe từ tốn nói.
 
"Cuộc họp bị muộn rồi."
 
* * *
 
Tê Diệu một đêm không thể say giấc.

Tê Vọng vẫn luôn không liên hệ cùng cô, cô không khỏi hồi tưởng lại biểu lộ ban ngày của Hoắc Ngu, phản ứng của Hoắc Ngu, cân nhắc để không có bỏ lỡ một chi tiết nào, chỉ vì không muốn bỏ sót ý nghĩ chân chính của Hoắc Ngu.
 
Tê Diệu cho là mình quá mức khẩn trương.

Coi như Hoắc Ngu biết rõ sự thật, hắn lại không cách nào hướng bên ngoài công bố, càng sẽ không làm ra hành vi bất lợi đối với Tê gia.

Hắn cùng Tê Vọng quan hệ cá nhân rất tốt, do đó sẽ không quyết định vì Tê Diệu quấy nhiễu tới quan hệ của hắn cùng Tê Vọng.
 
Hắn hẳn là sẽ giống như trước đó, hững hờ làm người không quan tâm đứng xem, tất cả hứng thú đều chỉ xây dựng trên cơ sở không hề ảnh hưởng gì đối với hắn.
 
Cô an tâm rất nhiều.
 
Nếu giờ phút này Tê Diệu biết đề nghị của Hoắc Ngu, nhất định sẽ khiếp sợ đến từ trên giường rơi xuống.
 
Cùng lúc đó, tương tự Tê Vọng đang lái xe, trên mặt không có bất kỳ cái biểu lộ gì.


Trong xe chỉ còn lại một người là anh, một tay anh vịn tay lái, tốc độ lái cực nhanh, chiếc xe màu bạc tựa như tia chớp vụt ra đường cao tốc.

Anh lái xe cực kỳ mất khống chế, tốc độ nhanh nỗi đến ngay cả Tê Diệu cũng phải cảm thấy kinh hoảng.
 
Dọc theo đường đi nhanh như điện chớp, tốc độ vô cùng nhanh mà luồn lách chuyển làn, rốt cục đến trước cổng chính biệt thự, cũng chính là Tê gia.
 
Nhân viên an ninh gác đêm vội vàng cho qua, đang muốn nói gì, Tê Vọng từ trên xe bước xuống, hướng anh ta thở dài một tiếng: "Không nên quấy rầy đến mọi người."
 
Đêm khuya đột nhiên trở về, hành vi này nếu là bị mẹ Tê biết, nhất định sẽ hoảng loạn trong lòng, cho rằng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
 
Anh trở lại Tê gia chỉ là vì tìm Tê Diệu, không kinh động những người khác tương đối tốt.
 
Sắc trời âm trầm tối tăm, ẩn ẩn có sấm sét vang vọng, xem ra trời muốn mưa vào nửa đêm.

Tê Vọng mặc áo khoác dài, thần sắc lạnh lẽo nghiêm túc, cách gọng kính viền vàng, mặt mày hẹp dài cúi thấp xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
 
Anh tiến vào Tê gia, chậm rãi lên lầu, đi đến trước cửa phòng Tê Diệu, bước chân dừng lại, nhẹ nhàng gõ cửa.
 
"Đã ngủ chưa.

Là tôi."
 
Tê Diệu mơ mơ màng màng có vài phần buồn ngủ, bị động tĩnh ở cửa làm tỉnh lại.

Cô nghe được thanh âm của Tê Vọng, vội vàng từ trên giường xoay người ngồi dậy, nhỏ giọng nói ra: "Vào đi."
 
Cửa bị chậm rãi đẩy ra.
 
Một đạo bóng dáng thon dài cao gầy đứng lặng ở cửa ra vào, lờ mờ trong tầm mắt, vẫn có thể thấy rõ hình dáng tuấn mỹ của anh như cũ, nhất là đôi mắt hẹp dài kia, đang nhìn chằm chằm Tê Diệu, thần sắc đạm mạc rất nhiều so với ngày bình thường.
 

Cửa bị khép lại, Tê Diệu lôi kéo anh ngồi ở mép giường, giảm thấp giọng xuống nói: "Tại sao nửa đêm anh lại trở về, không có xảy ra chuyện chứ?"
 
Lấy tính cách của Tê Vọng, đêm khuya trở về nhất định là có chuyện lớn.
 
Chẳng qua giờ phút này Tê Diệu càng có chuyện quan trọng hơn cần nói.
 
Tê Diệu đã chuẩn bị tốt sẽ bị dò hỏi ngọn nguồn, sắc mặt buồn rầu nói: "Hoắc Ngu hắn.."
 
"Tôi biết."
 
"Hể?"
 
"Tôi biết cô muốn nói sự tình gì."
 
Tê Diệu ngây ngốc một chút, chớp chớp mắt một hồi mới phản ứng được: "Vậy anh vì cái gì?" Nếu đã biết hết chân tướng mọi chuyện, vì cái gì còn muốn gấp gáp trở về trong đêm khuya?
 
Tê Diệu đối với hành vi này của anh mười phần không hiểu.
 
Tê Vọng đem ánh mắt đặt ở trên người cô, anh nhìn chăm chú đôi mắt màu hổ phách kia, từ bên trong mặt mũi quen thuộc tìm kiếm lấy một cái bóng hình của linh hồn khác.

Thời điểm anh đang nhìn Tê Diệu, lại luôn cảm giác là mình đang nhìn Sở Du Du, kể từ sau khi biết sự thật liền hoàn toàn không có xem cô như là em gái của chính mình nữa.
 
Nguyên nhân chính là vì như thế sao? Hoắc Ngu mới muốn thử thăm dò anh, muốn biết phản ứng của anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.