Nữ Chính Trở Về Đi - Bất Tài Như Phó

Chương 96: Chương 96




"Mời đi theo chúng tôi lên lầu, nữ sĩ." Hai người biểu hiện cực kì lạnh lùng.
 
Tê Diệu nghĩ, nếu giờ phút này cô mà mảy may biểu hiện ra không thích hợp, hai người nhất định sẽ không chút do dự đem cô đánh ngất xỉu.

Cô vô cùng phối hợp theo sát lên lầu, trong đó một tên vạm vỡ mang theo kính râm cầm thẻ phòng mở cửa, ra hiệu cô đi vào.
 
Nhìn ra hai người nhất định sẽ đứng giữ cửa, Tê Diệu đứng ở phòng, đưa mắt nhìn hai người đóng cửa lại.
 
Đèn trong phòng tự động sáng lên.

Đây là một phòng đã sớm chuẩn bị tốt, ánh mắt Tê Diệu rơi vào trên bình rượu vang đỏ hảo hạng, có chút nheo mắt lại.

Nói không chừng trong đó có thuốc, cô đến phòng đã được chỉ định.
 
Cửa phòng tắm bỗng nhiên mở ra, một gã đàn ông bụng phệ trùm khăn tắm đi tới, lực chú ý lập tức dừng lại ở trên người của Tê Diệu, đem ánh mắt trên dưới đánh giá cô mấy lần.
 
"Chậc chậc chậc, thật sự là quá đẹp nha.

Sở gia có thể có tiểu mỹ nhân như cô thế này cũng thật không dễ dàng.

Thực sự có vài phần phong phạm của mẹ cô lúc trước."

 
Mẹ của mình lại được nhắc tới ở trường hợp này, để cho sắc mặt Tê Diệu càng ngày càng lạnh.
 
Đối phương tự mình đi lên trước, cầm lấy hai cái ly thuỷ tinh, đổ ra rượu vang, cười như không cười hướng phía Tê Diệu nâng nâng: "Đến đây đi."
 
Tê Diệu đứng ở tại chỗ bình tĩnh không động đậy.
 
"Cô sẽ không phải coi là, còn có thể chạy đi giống như lần trước đó chứ?"
 
"Tôi đương nhiên không cho là như vậy."
 
"Học được cách thức thời cũng là một môn học bắt buộc." Đối phương khẽ nhấp một ly rượu vang, ánh mắt đánh giá Tê Diệu càng thêm rõ ràng, "Tôi cảm thấy cô là người thông minh."
 
Đối mặt với khuyên bảo nhìn như hảo tâm của ông ta, ánh mắt của cô lấp lóe, từ ẩn nhẫn phẫn nộ rốt cục biến thành tuyệt vọng tiếp nhận.

Giống như tứ chi treo chùy bằng chì nặng nghìn cân, cô từng bước một, chậm rãi đi về hướng đối phương, dừng lại.
 
Ông ta đem ly rượu đưa cho cô.
 
Tê Diệu tiếp nhận ly rượu, ngón tay nhẹ nhàng đong đưa, chất lỏng màu đỏ của rượu vẽ thành vòng, ở bên trong ly thuỷ tinh trong suốt tạo nên độ cong mập mờ.
 
Hầu kết gã đàn ông nhấp nhô lên xuống.
 
"Bật một bài hát nhé." Tê Diệu hạ thấp mặt xuống, lộ ra cái cổ yếu ớt mà tinh tế, "Cho có không khí một chút."
 
Trong lòng của ông ta một trận lửa nóng, lại biết rằng phải tinh tế nhấm nháp mới có tư vị, xoay người đi tìm điều khiển từ xa.
 
Đúng lúc này, Tê Diệu đột nhiên cử động.
 
Cô nâng cái ly rượu để trên kệ rượu dùng sức một đập một cái, thủy tinh chia năm xẻ bảy, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Từng giọt từng giọt rượu vang rơi trên ghế sa lon bằng da màu trắng, tựa như là từng giọt m.á.u đỏ tươi.

Động tác của Tê Diệu cực nhanh, ở thời điểm đối phương không có chút nào phòng bị bỗng nhiên tiến lên gắt gao che lại miệng của ông ta, một tay đem ly thuỷ tinh chỉ còn lại một nửa nhắm ngay cổ của ông ta.
 
Cô hạ thấp giọng, nói: "Nếu ông dám kêu một tiếng, tôi liền lấy mạng của ông."
 

Gã đàn ông bị dọa đến toàn thân phát run, nhưng duy trì trấn định như cũ, nghiến răng nghiến lợi phát ra tiếng mơ hồ không rõ nói: "Cô còn cần Sở gia hay không?"
 
"Đương nhiên là..
 
Không cần."
 
Tê Diệu đem khăn vải nhét vào trong miệng ông ta, đem ông ta trói gô cột vào phòng vệ sinh.

Hiệu quả cách âm của phòng vệ sinh rất tốt, phòng ngừa tiếng kêu la của ông ta dẫn tới hai người ngoài cửa xông tới.
 
Tê Diệu một bên buộc ông ta một bên ôn nhu giọng êm dịu nói: "Thật sự là ngượng ngùng, ly rượu đều rơi trên mặt đất hết trơn."
 
"Ông không có tức giận là tốt rồi."
 
"Đi phòng tắm hả? Được thôi, ông định đoạt."
 
Hai người ngoài cửa nghe lời nói loáng thoáng của Tê Diệu, tưởng tượng thấy tư thái xinh đẹp cùng dung mạo tinh xảo của cô, từng người nghe xong m.á.u sôi sục, mặt đỏ tai hồng, hận không thể đem lỗ tai dán ở trên cửa để nghe được càng thêm rõ ràng.
 
Bọn họ sao có thể biết, cô gái ở trong phòng đang chuẩn bị đem đối phương cột vào phòng tắm.
 
Tê Diệu nghĩ canh đúng thời gian, cô liền có thể giả bộ dáng vẻ đáng thương từ gian phòng ra, tự mình bỏ chạy.
 
Đúng lúc này, đột nhiên có biến xảy ra.
 
Ngoài cửa truyền đến một trận động tĩnh huyên náo, Tê Diệu còn không có nghe rõ, liền nghe được cửa rầm một tiếng bị đá văng.

Cô âm thầm kêu hỏng bét, tưởng rằng vệ sĩ ở ngoài cửa phát giác được không thích hợp, gã đàn ông vẫn chưa hoàn toàn bị trói chặt nhân lúc này, thế mà tránh thoát khỏi trói buộc của Tê Diệu từ phòng tắm nhanh chóng chạy ra ngoài.

 
"Cứu mạng! Nhanh đè cô ta lại cho tao!"
 
Tê Diệu hơi sơ suất không đề phòng bỏ lỡ cơ hội, vội vàng đứng dậy đuổi theo trước.

Cô đã chuẩn bị tốt việc đánh người hoặc là bị đánh, lại nghe được gã đàn ông hét thảm một tiếng, bị đạp một cước té sấp mặt trên mặt đất.
 
Thân thể mập mạp lăn thật mạnh xuống trên mặt thảm mềm mại, phát ra tiếng trầm như vật nặng lăn lộn.
 
Tê Diệu lắp bắp kinh hãi, theo chỗ của ông ta ngẩng đầu.
 
Đứng trước mặt ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi dáng người thon dài.

Anh đưa lưng về phía ánh sáng, hình dáng ngũ quan mơ hồ không rõ, chỉ có một đôi con ngươi đen nhánh hẹp dài, không có giống ngày xưa mang mắt kính, đen nhánh giống như dính mực, khiến người khác nhìn thấy trong lòng run sợ.
 
Trong phòng vang lên tiếng kêu rên của gã đàn ông nằm lăn qua lộn lại trên mặt đất, mà ở giữa hai người lại an tĩnh đáng sợ.
 
Tê Diệu há to miệng thở dốc, hơi có vẻ khô khốc kêu tên của anh.
 
"Tê Vọng.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.