Nữ Chính Yêu Nam Phụ

Chương 34: Anh không ra khỏi nhà, tôi trốn đi thế nào?



“Vân Thương, anh đồng ý để em ngày mai thử trốn ra ngoài một lần, nếu thành công anh sẽ tha cho em, nhưng không ngờ em lại phạm quy, đêm nay đã muốn bỏ chạy rồi.” Sắc mặt anh rất lạnh, giọng điệu cũng không tốt. “Vì em đã phạm quy nên vụ đánh cuộc bị hủy bỏ, việc này là do em làm, đừng trách anh vô tình.”

“Tôi… tôi quay về đi ngủ, coi như anh không nhìn thấy tôi vừa làm chuyện gì nhé?” Cô biết dù mình có khóc lóc anh ta cũng tuyệt đối không cho cô thoát khỏi đây, cô đành phải dùng chiêu mềm mỏng để lấy lòng anh ta vậy.

“Em không khóc nháo nữa? Có phải em vừa ăn cái gì phải không?” Chu Ảm cười tà nhìn vào đôi môi của An Vân Thương. “Anh thoáng thấy có hương vị thức ăn thoang thoảng đâu đây thì phải?”

“Rõ ràng là anh nhìn thấy tôi lén ăn vụng rồi phải không?” Cô thực 囧, lén ăn vụng lại bị anh ta nhìn thấy, mất mặt quá đi.

“Ừ, nhìn rất rõ, thế nào, mùi vị không tệ chứ hả?” Thấy mặt cô bắt đầu đỏ bừng, tâm tình của Chu Ảm cũng dần khá hơn.

“Mùi vị rất khó ăn, tôi sắp nôn ra hết rồi.” Cô giả vờ quay sang bên cạnh nôn mửa. Thực ra anh ta nấu ăn rất tốt, cô lại đang đói nên ăn cảm thấy rất ngon, nhưng cô không thể cho anh ta biết điều này.

“Cô bé này, em thật không thành thật chút nào, đã vậy anh sẽ nhốt em lại thêm mấy ngày, ngày nào cũng nấu cho em ăn, để xem em còn nói anh nấu khó ăn nữa hay không.” Chu Ảm cười khổ, cô luôn chống đối anh như vậy, đến khi nào cô mới chịu theo anh đây?

“Được rồi, tôi sẽ quay về phòng mình ngay, chuyện tối nay coi như không tính. Ngày mai… anh lại cho tôi một cơ hội nữa đi, được không?” An Vân Thương đưa tay đẩy ngực anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện đầy vẻ chờ mong.

“Đi ngủ đi, việc này ngày mai nói tiếp. Có điều, anh sợ em lại trốn đi nữa nên đêm nay chúng ta ở chung một phòng tốt hơn.” Chu Ảm hơi cúi người áp sát vào An Vân Thương, rồi anh nhanh chóng ôm lấy cô đi về phía phòng ngủ.

“Buông tôi ra, tôi không muốn ở chung một phòng với anh.”

“Im lặng, còn kêu nữa anh sẽ làm việc kia…”

“Việc gì?”

“Haha… Em nói xem?” Anh cười mờ ám.

An Vân Thương rụt người lại, nhắm mắt mím môi, coi như không nghe, không thấy.

Cô bị anh dùng sức ném lên giường, vốn tưởng rằng Chu Ảm sẽ như lang sói vồ lấy cô, nhưng cảnh trong tưởng tượng này lại không xảy ra. Chu Ảm ném cô lên giường xong bèn nằm xuống bên cạnh, không tiếp tục ôm ấp cô nữa mà nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Anh ta cứ thế đi ngủ sao?

An Vân Thương vẫn theo dõi nét mặt của Chu Ảm, căng thẳng phòng ngự vì hai người đang ngủ chung trên một chiếc giường.

“Tắt đèn đi, em cứ nhìn chằm chằm vào mặt anh thế kia, anh thật sự sẽ làm việc đó đấy nhé!” Anh bỗng mở mắt, trợn trừng đe dọa người nào đó đang nhìn chằm chằm vào mặt mình.

An Vân Thương biết mình đấu không lại Chu Ảm nên ngoan ngoãn quay sang tắt đèn, sau đó cố gắng xích người qua mép giường, cố gắng không tiếp xúc với Chu Ảm.

Nhưng có lẽ cô thực sự mệt mỏi, hoặc đêm đã quá khuya, nên chỉ một lúc sau đã ngủ thật say.

Chu Ảm tưởng ngủ từ lâu, lúc này lại mở mắt từ từ tiến lại gần An Vân Thương, thấy cô sắp lăn xuống giường, anh nhanh nhẹn kéo cô vào lòng mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Khi An Vân Thương tỉnh lại phát hiện mình đang nằm ngang chiếm hết cả diện tích giường, ngoài cửa sổ chan hòa ánh nắng, trong phòng chỉ có một mình cô, không thấy bóng dáng của Chu Ảm.

Nếu không phải không có cảm giác đói bụng thì có lẽ cô đã nghi ngờ sự việc tối qua lén ra ngoài ăn vụng rồi định chuồn êm, nhưng lại bị Chu Ảm bắt trở lại chỉ là một giấc mơ. Cảm giác của cái dạ dày là chân thật nhất, vì tối qua đã được ăn no nên giờ không cảm thấy đói nữa, vì thế cho nên tất cả mọi việc xảy ra tối hôm qua đều là thật.

Ai! Nhớ ra hình như Chu Ảm còn chưa đồng ý hôm nay sẽ cho cô thêm một cơ hội rời khỏi đây, An Vân Thương không còn lòng dạ nào để tiếp tục ngủ nướng nữa, đành dậy.

Khi cô bước ra ngoài, đã thấy Chu Ảm đang đeo tạp dề bước ra từ phòng bếp, anh ta nhìn thấy cô bèn nở nụ cười, dịu dàng hỏi: “Em dậy rồi hả? Mau đi tắm rửa rồi ra ăn sáng, để cho em ăn xem các món anh nấu có ngon hay không.”

Nghe lời nói của Chu Ảm, cô có cảm giác bất lực: “Hôm nay anh không đi làm à? Sao giờ còn chưa đi? Anh không ra khỏi nhà, tôi trốn đi thế nào?”

“Vì muốn ngăn cản em trốn mất, cho nên hôm nay anh không đi làm, xin nghỉ phép rồi.” Chu Ảm cười tà, anh nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi An Vân Thương: “Lúc em thu xếp hành lý sang đây, có mang theo chiếc gối ôm anh tặng em không?”

“Ách…” Anh ta chuyển đề tài quá nhanh khiến cô chưa kịp bắt nhịp, suy nghĩ lại thấy mình hình như đã để chiếc gối ôm anh ta tặng ở Lương gia rồi, cô đành lắc đầu. “Tôi không mang nó đi, anh hỏi chuyện này để làm gì? Anh đừng hòng nói sang chuyện khác, tôi muốn hỏi anh vì sao lại ở nhà, tôi làm sao trốn đi được đây? Chẳng lẽ muốn tôi giết anh rồi chạy trốn? Tôi còn chưa muốn ngồi tù đâu.”

“Anh không hiểu vì sao em lại bài xích anh như vậy, anh cũng đâu phải là loài lang sói gì, có đúng là em không còn thích tay Lương Mạc Sâm kia nữa hay không?” Nghĩ đến Lương Mạc Sâm đã từng làm cho An Vân Thương yêu thích đến điên cuồng, nụ cười trên môi Chu Ảm chợt tắt ngấm.

“Làm sao có thể, thích anh ta còn không bằng…” Nói đến đây, cô vội vàng che miệng mình lại. Ghét quá! Suýt chút nữa cô đã buột miệng nói ra không bằng thích Chu Ảm anh. Thận trọng ngẩng đầu thấy anh ta vẫn đang nhìn mình chăm chú, cô vội vàng nói sang chuyện khác: “Tôi và Tiểu Nguyệt có hẹn với nhau hôm nay sẽ đến nhà hàng hôm trước ăn cơm, nếu anh không muốn tôi đi ra ngoài, vậy anh đi với bọn tôi là được chứ gì?”

“Dù sao anh cũng rất rỗi rãi, nếu em muốn ăn, anh sẽ nấu cho em ăn, cần gì phải đi ngoài phiền phức như vậy.” Anh lập tức cự tuyệt.

“Uy, anh biết nấu ăn thì tất nhiên cho rằng món mình nấu ngon hơn ngoài hàng, nhưng mỗi người làm có một hương vị khác nhau mà. Sao anh lại keo kiệt như vậy, tôi muốn ra ngoài ăn một bữa cơm cũng không được.” Anh không cho cô đi khiến cô tức giận.

“Thôi được rồi, đi ra ngoài một chút cũng được, em về phòng thay quần áo đi, anh sẽ gọi điện cho Tiểu Nguyệt, thuận tiện đưa em đi mua đồ luôn nhé.” Chu Ảm bất đắc dĩ đành phải đồng ý.

- -

Đi ra ngoài.

Tưởng Nguyệt đang chờ hai người ở quán cafe. Thấy cả hai cùng tới, vẻ mặt của anh họ rất tốt nhưng vẻ mặt An Vân Thương lại thối vô cùng, làm Tưởng Nguyệt cảm thấy hơi hối hận và tự trách mình.

Cô nhanh chóng đứng lên, bước tới nắm chặt lấy tay của An Vân Thương, nhỏ giọng nói: “Vân Thương, có phải anh họ bắt nạt cậu không? Xin lỗi nhé, mình không nên thông đồng với anh ấy lừa gạt cậu.”

“Thôi, vì câu xin lỗi này của cậu, mình bỏ qua, dù sao anh họ của cậu có vẻ như cũng không muốn làm điều gì quá đáng với mình. Yên tâm đi, mình không sao.” An Vân Thương kéo Tưởng Nguyệt lại gần, nói nhỏ bên tai cô nàng, đồng thời cảnh cáo: “Mình đã tha thứ cho cậu lần này, tuyệt đối không cho phép có lần sau nữa, cũng không được nói cho anh ta biết những điều mình nói với cậu, hiểu không?”

Tưởng Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên mình không nói cho anh ấy biết đâu. Cậu biết không, hai ngày nay mình vô cùng lo lắng cho cậu, sợ cậu bị anh ấy bắt nạt lại nghĩ quẩn trong lòng, đi tự sát thì sao. Mình càng nghĩ càng hối hận và sợ hãi. Vốn mình cũng định hôm nay đến tìm cậu, giờ thấy cậu vẫn tốt, mình yên tâm hơn nhiều.”

“Được, chúng ta đi dạo phố mua đồ đi, hôm nay anh trai cậu sẽ làm phu khuân vác cho chúng ta.” An Vân Thương thấy Chu Ảm đang đi tới bèn ngậm miệng, quay đầu nói với anh: “Bọn tôi muốn đi mua sắm, anh có muốn đi theo hai cô gái xinh đẹp nghiện mua sắm này không?”

“Được, hai em tự do mua sắm, anh phụ trách quẹt thẻ.” Chu Ảm mỉm cười đồng ý, không thể nhìn ra vẻ khó chịu nào trên khuôn mặt của anh ta.

Tưởng Nguyệt không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đi theo An Vân Thương, xem ra anh họ nhà cô hôm nay chắc chắn sẽ bị Vân Thương làm thịt rồi, có điều mặc kệ anh ấy. Cô đã xin lỗi An Vân Thương và được cô ấy khoan hồng độ lượng tha thứ, giờ cô và cô ấy đang đứng trên cùng một chiến tuyến, mục đích của ngày hôm nay là hành hạ anh họ cho bõ ghét, mấy cái thứ tình thân với người nhà, thôi thì… tạm vứt qua sau đầu đi.

Toàn bộ buổi sáng, An Vân Thương và Tưởng Nguyệt càn quét qua mấy con phố mua sắm, mua không biết cơ man nào là quần áo, tài khoản của Chu Ảm nhanh chóng bị khấu trừ đến trên trăm vạn. Mỗi khi cà thẻ, nhân viên ở từng cửa hàng lại cười híp mắt khen bạn trai của An Vân Thương thật đẹp trai, tốt bụng, lại rất thương cô, thế là cô lại bảo các cô ấy chọn thêm cho mình bộ quần áo thời thượng nữa, một lần nữa chém chiếc thẻ của Chu Ảm.

Nhưng cho dù bọn họ tiêu sài đến mức nào, Chu Ảm cũng không nhăn mặt lấy một lần, hơn nữa dẫn anh đi mua quần áo cùng các cô, anh chẳng phải cầm bất cứ thứ gì, anh chỉ đơn giản để lại địa chỉ bảo nhân viên cửa hàng mang đến tận nhà, thế là xong. Anh không hề bị các cô hành hạ bắt bê vác túi lớn túi nhỏ, ngược lại còn thoải mái bình phẩm trang phục mỗi khi An Vân Thương thử lên người, nhận xét đến mức An Vân Thương cảm thấy mình sắp hỏng mất rồi.

Tỷ như: “Em mặc cái quần này rất đẹp, vừa với người, trông rất dễ thương, có thể làm nổi bật khí chất tươi mát ngọt ngào của em, anh rất thích chiếc này, mua!”

Vấn đề là, cô lại nghĩ rằng trên chiếc quần có một lỗ thủng trông rất kì lạ, cô không thích.

Hay là anh ta còn nói: “Em mặc bộ này quá lộ liễu, đi thay, không nên mặc bộ này, chẳng lẽ muốn mặc thế này để cho người đàn ông khác thấy ư?”

“Không được không được, quá quyến rũ, bộ khác!”

“Tiểu Nguyệt, em giúp Vân Thương chọn đồ đi, chọn bộ nào kín đáo một chút, tuyệt đối cấm trang phục khêu gợi.” Chu Ảm không muốn Vân Thương mặc đồ gợi cảm, anh lớn tiếng nhắc nhở Tưởng Nguyệt.

Tưởng Nguyệt nhe răng trợn mắt với anh: “Bộ đó do Vân Thương tự chọn mà.”

Chu Ảm trừng mắt với Tưởng Nguyệt khiến cô vội vàng đi lấy một bộ quần áo kín đáo khác tới thay thế.

An Vân Thương có cảm giác như mình đang bị Chu Ảm kìm kẹp, còn phải mặc những bộ quần áo do anh ta quy định, cô cảm thấy hơi khó chịu.

Cuối cùng không chịu nổi hét lên một tiếng, “Anh không thấy phiền hả? Tôi có hỏi ý kiến của anh đâu.” Cuối cùng nổi giận đùng đùng đi vào phòng thử quần áo.

Vốn lúc đi ra khỏi nhà cô đã khó chịu với anh, giờ sau khi đi mua sắm xong lại càng khó chịu hơn.

Đến bữa trưa, tất cả đều thật sự rất đói nên cùng thẳng tiến đến nhà hàng đã đặt bàn từ trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.