Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 13



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 13: Nhiệm vụ đầu tiên


"Thân kiếm bất ổn, làm lại." Thiên Nhất mặt than, không chút cảm tình nói.


"..." Ngôn Âm không thể làm gì khác lại bắt đầu ngự kiếm tập lại thuật ngự kiếm phi hành.


Một tuần qua nàng không ngừng bị Thiên Nhất mặt than ma quỷ giáo luyện, không ngừng tu hành, mỗi ngày đều mệt đến kiệt sức, nhưng thuật ngự kiếm phi hành của nàng vẫn chỉ có thể cao hơn 10 thước cách mặt đất, vẫn không ổn.


"Đây thực sự so với thi lấy bằng lái xe còn khó hơn!" Ngôn Âm nhịn không được ai oán nói.


"Bằng lái gì?" lỗ tai Thiên Nhất cực tốt, tự nhiên là nghe thấy được.


"Không có, không có gì, ta nói lung tung." Ngôn Âm cười ha ha.


"Đừng nói nhảm, nhanh luyện đi." Thiên Nhất một khắc cũng không để cho Ngôn Âm nghỉ ngơi.


Ngôn Âm khóc không ra nước mắt, luôn nói phải từ từ mới tốt được, nhưng Thiên Nhất cái kiểu mì chưa lên men này căn bản không cho mình nghỉ ngơi.


Xuất Thanh Hàn kiến, Ngôn Âm dùng thuật ngự kiếm phi hành, hơi nhún chân nhảy lên Thanh Hàn kiếm, khống chế Thanh Kiếm chậm rãi lên cao.


"Tăng nhanh tốc độ đi, quá chậm, làm lại." Thiên Nhất bất thình lình lên tiếng, khiến Ngôn Âm hoảng sợ mà ngã từ trên thân kiếm xuống.


"Ah... đau quá, nhị sư huynh ngươi đừng có bất ngờ lên tiếng dọa người như vậy chứ?" Ngôn Âm ôm cánh tay bị đau vừa ngã xuống đất, bò dậy, cả người dính đầy bụi đất.


"Xin, xin lỗi... lần sau ta sẽ chú ý, ngươi... không có sao chứ?" Thiên Nhất thấy Ngôn Âm ngã xuống cũng có chút ngượng ngùng, đi đến bên cạnh đỡ Ngôn Âm dậy, nói xin lỗi với Ngôn Âm, bản mặt than có chút ửng đỏ.


Nhìn Thiên Nhất đột nhiên nói xin lỗi với mình, Ngôn Âm có chút ngây người, mặt than này cư nhiên đỏ mặt? trời ơi! ta cư nhiên còn cảm thấy rất khả ái!


Y Mặc vốn thật vất vả mới thoát khỏi sự bám dính của Chung Ly Ngạo muốn đến gặp Ngôn Âm, kết quả vừa đến liền thấy Ngôn Âm và Thiên Nhất hai người ái muội dị thường. Ngồi chung một chỗ, hơn nữa hai người còn nhìn nhau thâm tình.


Nháy mắt nàng liền tức giận muốn xông đến đem Thiên Nhất đâm thành tổ ong vò vẽ, vứt xuống chân núi Ngũ Dương.


"A Âm." Y Mặc điều chỉnh khuôn mặt của mình, nụ cười nhu hòa đi tới trước.


"Ai nha? Y Mặc? sao ngươi lại tới đây?" Ngôn Âm ngạc nhiên nhìn Y Mặc đột nhiên xuất hiện.


"Ta nhân lúc nghỉ ngơi đến thăm ngươi tập luyện thế nào rồi." Y Mặc đi tới trước mặt Ngôn Âm ánh mắt vô tình liếc Thiên Nhất đang đỡ tay Ngôn Âm, ánh mắt xanh đen vừa chuyển, lạnh lùng nhìn thoáng qua Thiên Nhất, sau đó lập tức trưng nụ cười ôn nhu nhìn Ngôn Âm.


Chuỗi động tác ngốc ngốc này Ngôn Âm hoàn toàn không phát hiện.


Ngôn Âm ngốc không phát hiện, nhưng không có nghĩa là Thiên Nhất sẽ không thấy được, hắn chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt rõ ràng ôn hòa lại quăng tới mình ánh mắt lạnh nhạt, khiến cho hắn là băng hệ linh căn tu vi trung kỳ cũng cảm giác lạnh thấu xương, bản năng nói cho hắn biết: nữ nhân này không được đụng vào!


Thiên Nhất mặc dù trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng khuôn mặt vẫn là mặt than, hắn bất động thanh sắc thả tay đang đỡ Ngôn Âm ra, thân thể lui về sau vài bước, kéo khoảng cách với Ngôn Âm.


"Đừng nói nữa, ta đến cả thuật ngự kiếm phi hành vẫn chưa nắm được." Ngôn Âm thở dài.


"A Âm đừng nói vội, từ từ sẽ tốt thôi." Y Mặc ôn nhu an ủi Ngôn Âm, ánh mắt hơi đổi khi thấy trên y phục Ngôn Âm có nhiều bụi đất dính lên, tóc cũng có chút loạn, tay áo bên phải còn có màu đỏ nhạt.


"A Âm ngươi bị thương." nhướng mày, Y Mặc tự tay nắm tay phải Ngôn Âm lên, vén tay áo lên, liền thấy khuỷu tay có một vết xước lớn.


"Ah? chắc khi nãy không cẩn thận, ngã từ trên thân kiếm xuống, bị trầy chút da thôi không có gì đáng ngại." nếu không phải Y Mặc phát hiện, Ngôn Âm cũng không biết mình bị gì, chỉ có thể nói thần kinh nàng quá thô rồi.


"Đừng nhúc nhích, ta giúp ngươi xử lý một chút." Y Mặc lấy khăn tay của mình ra, giúp Ngôn Âm lau vết thương, bọc kỹ vết thương, "trên người ta không mang theo thuốc trị thương, cũng chỉ có thể làm trước như vậy, đợi sau khi trở về ta sẽ giúp ngươi xử lý lần nữa."


"Cảm tạ, kỳ thực như vậy cũng rất tốt rồi." Ngôn Âm cười gãi đầu, nàng phát hiện hình như mỗi lần mình bị thương đều là nữ chủ giúp mình xử lý vết thương.


Y Mặc cùng Ngôn Âm hàn huyên vài câu, cả hai hoàn toàn không để ý đến Thiên Nhất, nhưng Thiên Nhất ở một bên vẫn là bản mặt than, cũng không nhìn ra được có vui hay không khi bị bơ đẹp.


Sau đó Chung Ly Ngạo lại tìm đến, mượn chuyện tu luyện đem Y Mặc đi, đối với lần này Ngôn Âm khó chịu bĩu môi, nam chính rõ ràng mượn cớ qua cướp nữ chủ.


Y Mặc đi rồi Ngôn Âm lại lần nữa bắt đầu tu luyện, cũng không biết có phải vì ngã qua một lần được giáo huấn, hay vì nghỉ ngơi trong chốc lát, hay vì điều gì khác, Ngôn Âm lần này cư nhiên rất nhanh nắm giữ được thuật ngự kiếm phi hành, thật đáng mừng.


"Hôm nay chỉ đến đây thôi." Thiên Nhất thấy Ngôn Âm đã có thể nắm giữ được thuật ngự kiếm phi hành, liền mở miệng cho Ngôn Âm qua, "Ngày mai bắt đầu, ta dạy cho ngươi pháp thuật đầu tiên của băng hệ."


"Được, nhị sư huynh Thiên Nhất." Ngôn Âm có chút hưng phấn, nàng rốt cuộc có thể học pháp thuật huyễn khốc bạo biểu, nghĩ lại sau này mình có thể dùng pháp thuật huyễn khốc để giả trang thì liền vui vẻ.


"Nhớ kỹ, ngày mai cũng là giờ cũ ở đây, ta đi về." Thiên Nhất nói xong liền đạp kiếm ly khai.


Vì đãi mình vừa học xong thuật ngự kiếm phi hành, Ngôn Âm quyết định đến vườn trái cây hái trái ăn.


Sau một tuần, Ngôn Âm học kỹ rất nhanh, xong cũng đã được ba pháp thuật băng hệ, điều này khiến Thiên Nhất kinh ngạc, rõ ràng học thuật ngự kiếm phi hành chân tay còn vụng về.


Lúc này Ngôn Âm đang ở Mặc Âm Các bên trong phòng mình đả tọa minh tưởng, vì đã có căn cơ nàng lại bắt đầu tiếp tục tu luyện, vì nàng học thuật nhanh, Thiên Nhất đối với nàng cũng thả lỏng hơn, thời gian cũng có nhiều hơn.


[Âm Nhi, nhanh đến Tiên Duyên điện một chuyến.]


Đột nhiên, trong đầu Ngôn Âm vang lên âm thanh của Chung Ly Quyền, nàng đầu tiên là giật mình, sau đó mới phản ứng được, đây chính là thuật thiên lý truyền âm.


"Sư tôn muốn ta đến Tiên Duyên điện nhất định là có chuyện quan trọng, đi trước rồi hãy nói." Ngôn Âm đứng dậy, ra khỏi Mặc Âm Các liền lấy Thanh Hàn kiếm trong nhẫn trữ vật ra, ngự kiếm phi hành đến Tiên Duyên điện trên núi Lâm Dương.


Vừa đến núi Lâm Dương, Ngôn Âm từ trên Thanh Hàn kiếm nhảy xuống, liền thấy trên quảng trường có một đám đệ tử tập pháp thuật cơ bản mặc đạo bào vàng đang cùng nhìn về phía mình.


Núi Lâm Dương này chuyên để cho đệ tử bình thường ở lại tu luyện.


Ngôn Âm bước chân xuống, ta đi, sao lại nhìn ta a, dáng dấp ta không có xấu a.


"Quên đi, không cần quản bọn hắn, đến Tiên Duyên điện trước quan trọng hơn." Ngôn Âm dự định không nhìn đến đám đệ tử bình thường này, nàng bình thản lướt qua những người này, đi tới Tiên Duyên điện, bất quá nàng còn nghe thấy một số người nói.


"Nghe nói nữ tử thanh y kia tiến vào cùng kỳ với chúng ta."


"Ta nghe nói, nàng là băng hệ linh căn được chưởng môn thu làm đệ tử chân truyền."


"Xem tu vi của nàng khẳng định là trúc cơ sơ kỳ rồi, đã ngự kiếm phi hành rồi."


"Ai nha ~ ta còn nghe nàng và nhị sư huynh Thiên Nhất có một chân nha."


"Thiệt hay giả? nhị sư huynh mặt than lại có thể đối với nữ tử có ý tứ?"


"Gạt ngươi làm gì, trước đó vài ngày ta còn thấy nhị sư huynh bình thường chạy đến núi Thái Dương của chưởng môn nữa."


...


Khóe miệng Ngôn Âm giật giật, cái này là quỷ gì vậy, trong giới tu tiên cũng bát quái như vậy sao.


Đi đến Tiên Duyên điện, Ngôn Âm kinh ngạc khi nhìn thấy Y Mặc và Chung Ly Ngạo cư nhiên đều ở đây.


"Âm Nhi đến, hiện tại mọi người đã đến đông đủ." Chung Ly Quyền tọa thượng vị nói.


"Sư tôn, tìm chúng ta gấp như vậy qua đây có chuyện gì không?" Chung Ly Ngạo đứng cạnh Y Mặc hỏi.


"Âm Nhi cùng Mặc Nhi các ngươi tu tiên cũng đã được một thời gian, pháp thuật học được cũng không ít." Chung Ly Quyền nhìn Ngôn Âm và Y Mặc nói, "Chỉ là tu vi và pháp thuật không biết vận dụng chỉ là giả kỹ năng, ta muốn để Ngạo Nhi mang theo hai người các ngươi xuống núi rèn luyện một hồi."


Ngôn Âm đột nhiên rất muốn cự tuyệt, bởi vì ngươi để ta như bóng đèn đi theo nam nữ chủ rèn luyện sao? mỗi ngày lại phải ăn lương cẩu đến bội thực mà chết!


Bất quá Ngôn Âm cũng không dám cự tuyệt, dù sao Chung Ly Quyền quyết định như vậy cũng là vì bản thân mình suy nghĩ, không có lý do chính đáng nàng cũng không thể không đi.


"Tất cả đều để sư tôn làm chủ." Y Mặc tất nhiên là không có ý kiến gì.


"Âm Nhi cảm thấy thế nào?' Chung Ly Quyền lại hỏi Ngôn Âm.


"Ta mọi chuyện đều nghe sư tôn an bài."


"Tốt, cứ quyết định vậy đi." Chung Ly Quyền hài lòng gật đầu, sau đó lại nghiêm túc, "Ở chỗ ta vừa thu được linh thám đến báo, ở Việt thành Giang Nam có tứ đại thương gia, một trong số đó là Triệu gia - gia chủ có đến linh thám lầu nhờ chúng ta xin giúp đỡ, theo như hắn nói gần đây phủ đệ của hắn luôn có một ít hạ nhân chết không rõ nguyên nhân, hơn nữa chết rất thảm hốc mắt lõm sâu, da khô nứt nẻ, hắn nghi là trong phủ có vật dơ bẩn quấy phá, linh thám của chúng ta cùng phát hiện trong phủ đệ của Triệu gia có yêu khí, lần này để các ngươi đi xử lý chuyện này."


Linh thám lầu là do Ngũ Đại môn phái tu tiên cùng nhau thiết lập, chuyện ở nhân gian quản lý những sự kiện linh dị cùng những nơi có yêu quái quấy phá, cũng có người thường đến linh thám lầu cầu xin giúp đỡ, chỉ cần thanh toán đủ tiền, bọn họ có thể đặc biệt chỉ định một người trong môn phái đến xử lý, còn linh thám thì phụ trách chuyên môn tra xét những việc này, rồi báo với họ, bọn họ đều là người của Ngũ Đại môn phái tu tiên tạo thành.


"Sư tôn, chúng ta khi nào xuất phát?" Chung Ly Ngạo hỏi.


"Ba ngày sau a, các ngươi đem những thứ cần chuẩn bị cho thật tốt đi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.