Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 16



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 16: Người thứ 12


"Ngươi làm gì vậy, đá cầu xa như vậy, ai sẽ đi nhặt a?" Ngôn Âm nhìn cầu bay xa về phía bên kia, ai oán nói với Triệu Phi Tuyết đang cười vui vẻ.


"Đương nhiên là ngươi đi lượm, không phải ngươi là người tu tiên sao, có thể bay qua nhặt a." Triệu Phi Tuyết nói chuyện như là đương nhiên.


"Ngươi nói nghe dễ quá ha, đâu phải cứ thích thì bay được đâu." Ngôn Âm ngoài miệng oán trách, nhưng vẫn đi đến lượm cầu về.


"Phi Tuyết, ta cảm thấy rất kỳ, vì sao ngươi lại mặc nam trang a?" Ngôn Âm nhìn bộ nam trang trên người Triệu Phi Tuyết hỏi.


"Đương nhiên là vì mặc nam trang thì tiện lợi hơn a." Triệu Phi Tuyết cười thần bí, "Hơn nữa xuyên nam trang cũng có nhiều chỗ hữu ích a."


"Ngoại trừ thuận tiện bên ngoài, thì đây còn là bí mật." Triệu Phi Tuyết dí dỏm, thè lưỡi.


"Thần bí như vậy a, chẳng lẽ là bí mật không thể cho người khác biết?" lòng hiếu kỳ của Ngôn Âm bị kéo lên.


"Lúc đầu chuyện này bị cha ta phát hiện, ta còn bị đánh một trận, bất quá ta cũng không nghe cha ta, ta vẫn như cũ làm theo ý mình, hiện tại cha ta cũng không còn cách nào ép ta, chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt." Triệu Phi Tuyết dương dương đắc ý nói.


"Đột nhiên ta cảm thấy Triệu lão gia có một nữ nhi như vậy thật mệt mỏi."


"Kỳ thực ta cũng biết cha rất mệt mỏi, gần đây trong phủ phát sinh một vài chuyện không được sạch sẽ, cha ta vì chuyện này sắp phát điên, nhưng vẫn phải lo lắng chuyện làm ăn."


"Đừng quá lo lắng, chúng ta đến đây là vì diệt trừ đồ bẩn trong Triệu phủ, đại sư huynh của ta còn có Y Mặc đều rất lợi hại, tuyệt đối không thành vấn đề."


"Ngươi sao lại nói đại sư huynh của người cùng Y Mặc gì đó, không lẽ ngươi không lợi hại sao?"


"Nói thật cho ngươi biết a, ta chỉ mới là tiểu bạch tu tiên không bao lâu, chỉ có chút tu vi và pháp thuật, thực sự thì bước vào thực chiến ta vẫn chỉ vướng chân thôi."


"Nhưng ta lại thấy ngươi rất lợi hại a, chỉ một chút đã làm đông cầu của ta rồi, rồi thoáng một cái đã làm tan cầu băng của ta."


"Đây chỉ là chút tài mọn, hơn nữa ta tu luyện chính là băng hệ, cho nên cái này rất đơn giản."


"Ngươi quá khiêm nhường, ngươi chắc chắn sẽ không bại bởi đại sư huynh của người hay là Y Mặc gì đó, ta xem trọng ngươi!"


"Ha ha, nhận được sự coi trọng của Phi Tuyết, ta nhất định sẽ nỗ lực."


"Ai nha ~ tốt như vậy, ngày mai ta mang ngươi đến một nơi, dẫn ngươi đi xuyên nam trang xem một chỗ tốt."


"Hả? không phải ngươi đưa ta đến chỗ nhìn người ta không biết chứ?"


"Không như ngươi nghĩ đâu, được rồi, ngươi nhớ kỹ phải mặc nam trang, còn có không được nói với người khác, đây là bí mật giữa chúng ta!"


"Được!"


Ngôn Âm sảng khoái đáp ứng, nàng phát hiện mình Triệu Phi Tuyết ngây thơ này rất hợp nhau, cả hai ở chung rất là vui vẻ.


Sau đó Ngôn Âm cùng Triệu Phi Tuyết trò chuyện rất nhiều, Triệu Phi Tuyết hiếu kỳ chuyện tu tiên, Ngôn Âm cũng tận lực chọn những chuyện không đụng đến môn phái cùng đơn giản nói cho Triệu Phi Tuyết nghe.


Đến khi Ngôn Âm và Triệu Phi Tuyết chơi chán chuẩn bị đi, Ngôn Âm mới phát hiện cũng đã trưa rồi, Triệu Phi Tuyết muốn mời Ngôn Âm đi ăn, nhưng lại bị Ngôn Âm dùng lý do là người tu tiên không ăn cơm cự tuyệt, khiến Triệu Phi Tuyết buồn bực hồi lâu.


Buổi chiều Ngôn Âm vốn muốn tìm Y Mặc đi dạo phố, nhưng lại phát hiện Y Mặc không ở đây, tìm một vòng Triệu phủ cũng không thấy người, rơi vào đường cùng nàng liền nghĩ đi tìm Chung Ly Ngạo, kết quả Chung Ly Ngạo cũng không có ở đây, sau đó nàng buồn chán, hai người không ở đây, để ta ở lại Triệu phủ một mình làm gì chứ, không nam nữ chủ lén ta đi hẹn hò, nhất định là như vậy, nếu không sao hai người lại không ở đây, hừ!


Ngôn Âm khó chịu đá hòn đá nhỏ, trong lòng đem Y Mặc mắng đến lên trời, sau đó nổi giận quay về phòng mình, đóng cửa lại bò lên giường ngồi tu luyện, nàng quyết định mấy ngày nữa không để ý đến Y Mặc nữa, ai kêu nàng ta bỏ mình lén ra ngoài hẹn hò, hứ!


Trong lúc tu luyện, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, khi Ngôn Âm từ trong minh tưởng tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối.


Khi Ngôn Âm xuống giường hoạt động thân thể, lấy từ trong nhẫn trữ vật ra hai linh quả ăn thay cơm.


Cốc cốc cốc!


"Ngôn cô nương, ngươi nhanh mở cửa, đại sự không ổn rồi." kèm theo tiếng gõ cửa dồn dập chính là giọng nói bên ngoài đầy lo âu.


"Xảy ra chuyện gì?" Ngôn Âm nhanh đi mở cửa phòng, nhìn thấy bên ngoài có một nha hoàn đứng đó vẻ mặt lo lắng, trong lòng có chút dự cảm không ổn.


"Ngôn cô nương, xảy ra chuyện lớn rồi, ở, ở hoa viên bên kia, lại có thêm người chết!" nha hoàn có chút hoảng sợ nói.


"Cái gì?!" Ngôn Âm cả kinh, hoa viên hôm nay nàng cùng Triệu Phi Tuyết mới vừa đi ngang buổi sáng, sao chỉ mới có một buổi chiều đã xảy ra chuyện!


"Ngôn cô nương, ngươi mau đi xem một chút a, lão gia cùng phu nhân đã qua đó." nha hoàn vội vàng nói.


"Đại sư huynh ta Chung Ly Ngạo và Y Mặc có qua đó chưa?" Ngôn Âm hỏi, xảy ra chuyện lớn như vậy, đại sư huynh cùng Y Mặc chắc biết đầu tiên sẽ chạy đến a.


"Chung Ly công tử, cùng Y cô nương không biết đã đi đâu, chúng ta tìm không được, hiện tại chỉ còn một mình Ngôn cô nương ở Triệu phủ." nha hoàn nói.


"Chậc, vậy chúng ta đến hiện trường xem trước đi." nghe vậy, Ngôn Âm khó chịu nhíu mày một cái, sau đó liền chạy đến hoa viên, Y Mặc cùng đại sư huynh thật là, cự nhiên trễ như vậy vẫn còn hẹn hò, chúng ta đến đây để làm đại sự không phải đến chơi a, đáng ghét!


Đi vào vườn hoa, Ngôn Âm liếc mắt liền nhìn thấy Triệu Kim Sinh, bên cạnh hắn còn có một phụ nhân bộ dạng vẫn còn thướt tha đứng đó, chắc là Triệu phu nhân rồi. Lúc này, cỗ thi thể kia cũng bị một đám người vây quanh.


"Triệu lão gia, Triệu phu nhân." Ngôn Âm đẩy đám người ra, đi tới trước mặt Triệu Kim Sinh cùng Triệu phu nhân.


"Ngôn cô nương đến rồi, ngươi xem cái này..." Triệu Kim Sinh vừa nhìn thấy Ngôn Âm thì như thấy cọng rơm cứu mạng.


"Triệu lão gia ngươi đừng vội, đợi ta trước xem kỹ đã rồi hẵn nói." Ngôn Âm giơ tay lên, ý bảo Triệu Kim Sinh đừng vội, tiếp đó đến bên cạnh thi thể xem.


Ngôn Âm cũng sợ nhìn thấy thi thể, nhưng hiện tại nàng đang ở hiện trường, mà cũng chỉ có một mình, nàng không thể vì sợ mà rút lui, hơn nữa hôm qua cũng đã nhìn qua thi thể như vậy rồi, có đến xem cũng không có gì khó.


Ngôn Âm ngồi xuống cẩn thận nhìn qua, đây là nam tử, chết rất thảm, so với người trước đó không khác gì, hốc mắt lõm sâu da thịt nứt toác ra, nhưng vì như vậy nên khiến Ngôn Âm càng thấy thêm khả nghi.


"Cha, nương, ta nghe nói ở đây có người chết, sao lại... Ngôn Âm?" Triệu Phi Tuyết vừa chạy đến nhìn thấy Ngôn Âm đang ngồi cạnh thi thể không khỏi sửng sốt.


"Phi Tuyết đừng làm rộn, hiện tại Ngôn cô nương đang kiểm tra thi thể." Triệu phu nhân giơ tay kéo Triệu Phi Tuyết lại, sợ Triệu Phi Tuyết đi qua quấy rầy Ngôn Âm.


Triệu Phi Tuyết xuất hiện cũng không nói gì, không có nháo, chỉ là đứng đó nhìn chằm chằm Ngôn Âm, lúc này Ngôn Âm đang cau mày, nhẹ nhàng mím môi, con ngươi màu mực lộ ra sự chăm chú nghiêm túc, thoạt nhìn thì thực sự là tỉ mỉ cẩn thận.


Triệu Phi Tuyết cảm thấy Ngôn Âm hiện tại so với buổi sáng cùng nàng đùa giỡn vui đùa hoàn toàn khác nhau, không những vậy còn có một loại mị lực khác, có thể nói bình thường Ngôn Âm thoải mái hơi ngốc, thân thiện, nhưng khi nghiêm túc Ngôn Âm còn có cả trầm tĩnh và sắc bén.


Ngôn Âm không ngại thi thể dơ bẩn, đưa tay kéo vạt áo thi thể ra, phát hiện trên cổ quả nhiên có hai cái lỗ răng, nàng lại tra xét những chỗ khác, trong lúc tra xét nàng lại nhìn thấy trong lòng bàn tay thi thể đang nắm chặt một mảnh vải rách màu vàng đất.


Nhãn thần lóe lên, Ngôn Âm im lặng cầm mảnh vải bỏ vào nhẫn trữ vật của mình, mảnh vải rách này hiển nhiên là từ y phục, mà màu sắc trên thi thể không có điểm bị đè, vậy 8,9/10 có thể xác định thi thể này trước khi chết cũng đã giằng co với hung thủ, rồi nắm được mà xé xuống.


"Ngôn cô nương, thế nào rồi?" Triệu Kim Sinh nhìn thấy Ngôn Âm dừng kiểm tra, liền thận trọng hỏi.


"Thi thể này cùng thi thể trước chết giống hệt nhau, không gạt ngươi, ta vừa nhìn thấy một chút manh mối mới, cũng đã biết được chút ít." Ngôn Âm đứng dậy vỗ tay nói.


"Vậy có tìm được hung thủ không?" Triệu Kim Sinh vừa nghe có manh mối, cả người đều lên tinh thần.


"Hiện tại không thể xác định hung thủ là thứ gì, bất quá ta nghĩ không bao lâu sẽ tìm ra." Ngôn Âm nói thật, hoàn toàn là vậy, chỉ cần tra rõ miếng vải rách là của ai, thì hung thủ cũng phải nổi lên thôi.


"Có thể tìm ra là tốt rồi, thứ này hại chết nhiều người như vậy, chơi đùa Triệu phủ ta trên dưới mỗi ngày đều không được yên ổn, hận không thể diệt đi cho thống khoái." Triệu Kim Sinh vỗ tay, hậm hực nói.


"Xin Triệu lão gia yên tâm, chúng ta nhất định sẽ giải quyết chuyện này." Ngôn Âm hướng Triệu Kim Sinh chắp tay bảo đảm nói.


"Hảo hảo hảo, có lời này của Ngôn cô nương ta cũng an tâm." Triệu Kim Sinh cuối cùng cười cười, trong lòng hắn Ngôn Âm là tiên nhân tu tiên tại danh môn phái Thiếu Dương, được phái đến, tiên nhân cam đoan tất nhiên là phải khác.


Ngôn Âm xoay người thi triển thuật tịnh hóa cho thi thể, tịnh hóa đi yêu khí cùng oan hồn trên thi thể, sau đó quay đầu nói với Triệu Kim Sinh: "Triệu lão gia, mau cho người chết nhập thổ vi an a."


"Phải phải, Ngôn cô nương nói phải." nghe vậy, Triệu Kim Sinh liền cho người đem thi thể xuống dưới, "Vậy, Chung Ly công tử cùng Y cô nương đi đâu rồi? khi này phái người tìm bọn họ đều không thấy."


"Bọn họ a... chắc là ra ngoài điều tra, dù sao thứ này không thể nào không ra ngoài." Ngôn Âm ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy, hai người không biết xấu hổ, lén ta ra ngoài hẹn hò, hiện tại ta còn phải giúp các ngươi nói dối? tử Y Mặc, xú Y Mặc, đừng có về đây luôn đi!


"Ra là vậy, thực sự cực khổ các vị rồi, đêm nay lại phiền Ngôn cô nương rồi."


"Đây là đâu chứ, nếu được Triệu lão gia ủy thác đến, đây chính là công việc của chúng ta, đó là đương nhiên."


"Phái Thiếu Dương không hổ là môn phái đứng đầu trong Ngũ đại tu tiên, người bên trong ra ngoài thật không ngờ được."


"Triệu lão gia quá khen rồi, nếu như không còn chuyện gì, ta liền về nghỉ trước."


Nói xong, Ngôn Âm liền chắp tay, cáo lễ lịch sự cười một cái, sau đó xoay người ly khai.


Triệu Phi Tuyết đứng đó, nhìn bóng lưng Ngôn Âm im lặng rời đi, liền ngây người.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


Hôm nay đăng trễ, vì hôm nay là đêm thất tịch, tui ra ngoài đi chơi một mình, tự ngược một chút QAQ cuộc sống thật không dễ dàng, tui thấy mệt quá....


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.