Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 17



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 17: Bí mật của Triệu Phi Tuyết


Ngôn Âm vừa về tới phòng mình, khuôn mặt liền sụp đổ, đau khổ đi lấy cái chậu, sau đó dùng linh lực tụ lại hai khối băng bỏ vào chậu, sau đó làm tan chúng thành nước, tay liền cho tay vào bắt đầu chà rửa a, chà rửa.


Đúng vậy, nàng đang rửa tay, đừng có thấy khi nãy nàng chạm vào thi thể mặt không biến sắc tim không đập, kỳ thực đó chỉ là giả vờ.


"QAQ hu hu hu, thi thể thật đáng sợ, lần sau cũng không muốn đụng." Ngôn Âm thút thít rửa tay, trong lòng lại hung hăng mắng Y Mặc, cho ngươi ra ngoài dạo, cho ngươi ra ngoài cùng đại sư huynh đi dạo, dạo đã rồi thì nên về chứ, hại ta phải đụng vô thi thể kia, đồ không có lương tâm, xem ta còn để ý đến ngươi hay không, trễ như vậy rồi còn không về, vậy thì đừng có về nữa!


Rửa cả buổi, cuối cùng Ngôn Âm cũng miễn cưỡng thấy sạch sẽ, nàng vẫy vẫy tay, lau khô nước trên tay, tiếp đó lấy mảnh vải rách từ nhẫn trữ vật ra.


Nàng cầm mảnh vải màu vàng đất ra, phát hiện chỉ lớn chừng bàn tay, hơn nữa trên đó còn có vết kim may vá.


"Cái mảnh vải rách này ta nhìn cũng không ra manh mối gì, cũng không biết là dạng y phục gì." Ngôn Âm có chút nản, "chắc hôm nào đó phải ra ngoài tìm một nhà may vá, cho họ xem một chút."


Cốc cốc cốc.


Lúc này, một chuỗi tiếng gõ truyền đến, tiếp đó là âm thanh Y Mặc vang lên.


"A Âm, ta có thể vào không?"


Nghe âm thanh Y Mặc ôn nhu, Ngôn Âm liền giận dỗi không chỗ phát tiết, ra ngoài đi chơi xong rốt cuộc cũng chịu về, lúc này mới nhớ đến ta, ha ha...


"A Âm?" Y Mặc ngoài cửa không nghe thấy tiếng Ngôn Âm, liền thấy lạ, lẽ nào A Âm không ở đây? không phải a, ta thấy bên trong có đốt đèn a.


"Ta đây, ngươi vào đi." Ngôn Âm cất mảnh vải vào nhẫn trữ vật, sau đó không lạnh không nóng nói.


Y Mặc nghe tiếng Ngôn Âm liền sững sốt, cảm giác hình như A Âm không vui?


"Ta vào đây." Y Mặc không nghĩ nhiều, đẩy cửa đi vào.


Y Mặc vừa vào liền nhìn thấy Ngôn Âm đứng đó, vẻ mặt Ngôn Âm lãnh đạm.


"A Âm ta nghe nói trong Triệu phủ lại có thêm một người chết, là ngươi đi xem?" Y Mặc đến gần Ngôn Âm hỏi.


"Ừ." Ngôn Âm nhàn nhạt lên tiếng, hoàn toàn không muốn phản ứng với Y Mặc.


"Vậy ngươi có phát hiện gì không?" Y Mặc cười ôn nhu.


"Không có."


"Vậy ngươi chết là nam hay nữ?"


"Nam."


"Trên cổ có dấu răng không?"


"Có."


"A Âm, có phải ngươi khó chịu chỗ nào không?" Y Mặc rốt cuộc cũng thấy Ngôn Âm kỳ quái.


"Không có a." Ngôn Âm lãnh đạm như cũ, lắc đầu.


"A Âm, ngươi đang giận." lúc này Y Mặc xem như đã nhìn ra rõ ràng là Ngôn Âm cho thấy đang tức giận, tuy không rõ vì sao Ngôn Âm lại giận, nhưng giận dỗi là muốn dỗ dành a.


"Ta không có giận a, ta rất tốt." Ngôn Âm quay đầu không nhìn Y Mặc.


"A Âm, đừng giận mà có được không? là ai chọc ngươi giận, nói ta biết, ta giúp ngươi giải giận." Y Mặc bắt đầu dỗ dành nói.


Ngôn Âm liếc Y Mặc một cái, không nói gì, vậy ngươi tự đánh mình một trận đi a.


"A Âm?"


"Ta mệt rồi, muốn ngủ, ngươi về trước đi." Ngôn Âm trực tiếp hai ba bước liền lên giường, nằm xuống, sau đó hạ lệnh trục khách.


Y Mặc nhìn Ngôn Âm lên giường nằm đưa lưng về phía mình, vẻ mặt khó hiểu, thế nhưng nếu Ngôn Âm đã hạ lệnh trục khách, nàng cũng không thể mặt dày ở lại đợi tiếp, miễn cho đem người ta thêm phiền, vậy cũng không tốt.


Ra khỏi phòng khép cửa lại, Y Mặc đứng bên ngoài giơ tay lên sờ cái mũi của mình, A Âm thật ra đang giận cái gì?


Thiếu nữ đáng thương, đến bây giờ rồi mà còn không biết mình đã làm sai cái gì. (ed: poor Y Mặc, :))))


Suốt đêm không nói chuyện.


Sáng ngày thứ hai, Ngôn Âm còn đang ngủ mơ màng, thì Triệu Phi Tuyết đến mở cửa phòng Ngôn Âm ra, đem Ngôn Âm còn đang ngủ thức dậy.


"Ngôn Âm, Ngôn Âm, ngươi mau dậy a." Triệu Phi Tuyết đẩy một cái Ngôn Âm còn nằm trên giường.


"Phi Tuyết... sớm như vậy ngươi đến làm gì a?" Ngôn Âm mơ màng dụi mắt ngồi dậy.


"Ngươi đã quên, hôm qua đáp ứng ta cùng ra ngoài rồi sao? nhanh lên đi a, mau rửa mặt đi." Triệu Phi Tuyết bất mãn nhìn Ngôn Âm.


"Ta không a, nhưng mà sớm quá a." Ngôn Âm có chút bất đắc dĩ.


"Không còn sớm nữa, sớm một chút có thể qua chọn được hàng tốt, chậm thì sẽ bị người khác đoạt đi mất, ngươi nhanh lên một chút rửa mặt đi a." Triệu Phi Tuyết nói.


"Ngươi cho là đi mua đồ ăn sao, chậm thì chỉ còn lại cặn."


"Cái này so với mua thức ăn không khác gì, chỉ là vật bán không giống mà thôi, ngươi nhanh lên đi a."


"Hảo hảo hảo."


Ngôn Âm liền xuống giường chỉnh lại quần áo cùng tóc một chút, sau đó dùng tịnh thân thuật cho mình, tất cả đều được xử lý xong.


"Được rồi, chúng ta đi thôi."


"Ngươi làm pháp thuật đó là gì?" Triệu Phi Tuyết trợn mắt há mồm, nhìn Ngôn Âm thật nhẹ nhàng khoan khoái.


"Là tịnh thân thuật a, ngươi không phải rất vội sao, còn không mau đi?" nói, Ngôn Âm đi ra ngoài phòng, kết quả lại bị Triệu Phi Tuyết kéo lại.


"Ngươi có phải quên ta nói rồi không, phải phẫn nam trang a?"


"Ah... nhưng ta không có nam trang a..." Ngôn Âm thực sự đã quên.


"Vậy đó, hơn nửa ngày ngươi cư nhiên cũng không thấy y phục ta cầm trên tay, ngươi sao lại ngốc như vậy?" Triệu Phi Tuyết giơ lên bộ nam trang trên tay, người này tối qua nhìn thông minh thế mà, sao hôm nay lại ngốc như vậy.


"Đây không phải vừa dậy, nhãn thần còn chưa ổn định sao..."


"Nhanh lên, mặc vào đi!"


"Làm liền, làm liền."


Ngôn Âm nhanh cầm lên, vội vàng mặc vào, sau đó liền theo Triệu Phi Tuyết đi ra.


Ngôn Âm cùng Triệu Phi Tuyết vừa bước chân ra khỏi Triệu phủ, Y Mặc cũng từ một góc hẻo lánh bên trong đi ra, bình thường mang theo nụ cười ôn hòa trên mặt lúc này cũng đã một mảng lạnh lẽo, đôi mắt xanh lam chứa đầy bực bội cùng ghen tuông.


"Tối hôm qua đối với ta lãnh đạm như vậy, sáng hôm nay vừa mới sớm thôi liền đi cùng người khác ra ngoài, ta ngược lại phải xem thử ngươi hiện tại muốn đi đâu!"


Nói xong, Y Mặc liền lén đi theo.


Ngôn Âm theo Triệu Phi Tuyết đến một con phố khác phồn hoa nhất Việt thành, rồi đi qua thêm một chút, Triệu Phi Tuyết kéo Ngôn Âm đứng trước cửa một kỹ viện xa hoa.


Đúng vậy, đó chính là kỹ viện!


Trước cửa lớn, còn treo nguyên tấm bảng thiệt là lớn viết ba chữ "Thanh Hồng Lâu" màu vàng óng ánh, trước cửa còn có vài vị nữ tử ăn mặc rực rỡ trang điểm lòe loẹt, lắc mông mời chào khách nhân.


EXM?! vì sao Triệu Phi Tuyết lại dẫn ta đến kỹ viện?


Khóe miệng Ngôn Âm giật giật, nàng rốt cuộc đã hiểu vì sao Triệu Phi Tuyết lại bị Triệu Kim Sinh đánh, vì sao việc này không thể tùy tiện nói với người khác, tại sao phải xuyên nam trang, cmn bởi vì Triệu Phi Tuyết cuồng kỹ viện a, là một cô nương gia chạy đến chỗ này không bị cha ngươi đánh mới lạ, là một cô nương gia ngươi đến chỗ này bị người ta biết thì sao đây, ngươi mặc nữ trang đến chỗ này không bị đuổi ra ngoài mới lạ!


"Phi, Phi Tuyết... chúng ta phải vào sao?" Ngôn Âm trong lòng cự tuyệt, nàng vẫn còn bóng ma bị Trương Trí Hằng lừa gạt vào kỹ viện.


"Đương nhiên phải vào a, đã đến đây rồi sao có thể không vào được, đi thôi." Triệu Phi Tuyết kéo tay Ngôn Âm đi vào kỹ viện.


"Ai nha ~ đây không phải là Triệu Phi công tử sao, ngài hôm nay đến đây để sung sướng sao?" một vị kỹ nữ đứng ngoài cửa tiếp khác nhìn thấy Triệu Phi Tuyết liền tiến đến, cười hảo thảo cọ vào người Triệu Phi Tuyết.


"Ha ha, Như Hoa hôm nay ngươi vẫn mỹ như vậy a." Triệu Phi Tuyết thuần thục đáp lại kỹ nữ kia, tiếng nói cũng cố ý giảm xuống vài phần, "ta hôm nay mang theo bằng hữu đến, bằng hữu này là khách quý, Hoa ma ma các ngươi đâu?"


Ngôn Âm nhìn Triệu Phi Tuyết kỹ năng ứng phó quen như vậy, trong lòng không khỏi phun nước bọt, nhìn Phi Tuyết dùng dáng vẻ này đến kỹ viên xem ra là không ít.


"Hoa ma ma ở bên trong." Như Hoa cười trang điểm xinh đẹp, sau đó nhìn thoáng qua Ngôn Âm nói, "Triệu công tử, bằng hữu đây là vị bên cạnh ngươi a? ai nha ~ đúng là một vị công tử gia tuấn tú a."


Lúc này Ngôn Âm đã mặc một thân nam trang thượng hàng, tóc buộc cao, lúc là nữ tử vốn xuất chúng như vậy, giờ lại lộ ra thêm vài phần anh khí, đúng là một vị tiểu ca bạch bạch nộn nộn tuấn tú a.


"Khụ khụ, ta chỉ bồi Triệu công tử đến xem một chút mà thôi." Ngôn Âm lúng túng ho nhẹ một tiếng, cũng học âm thanh của Triệu Phi Tuyết giảm xuống một chút, nàng thực sự không biết đối phó với cảnh này thế nào.


"Công tử gia đừng thẹn thùng a, người đến nơi này để tìm sung sướng a, hay là công tử gia sợ thê tử nhà mình tìm đến sao?" Như Hoa nhìn Ngôn Âm giống như lần đầu đến kỹ viện, không khỏi nổi lên ý trêu đùa Ngôn Âm. (ed: đúng a, vợ ngươi tìm đến cửa rồi A Âm, ngươi chuẩn bị chịu tội đi a, ha ha :))))))))


"Ta không có thê tử..." Ngôn Âm hơi cúi đầu, nàng bị chọc có chút ngại, ở chỗ này nữ tử nói chuyện tương đối phóng khoáng, nàng vẫn có chút không thích ứng được.


"Được rồi Như Hoa, đừng trêu đùa bằng hữu của ta, mặt mũi hắn mỏng, chúng ta đi vào trước tìm Hoa ma ma." Triệu Phi Tuyết thấy Ngôn Âm chịu không nổi Như Hoa trêu đùa liền mở miệng giải vây, sau đó kéo Ngôn Âm đi vào kỹ viện.


"Hai vị công tử gia đi thong thả a, nhớ phải thật sung sướng a." Như Hoa ở phía sau hô.


Ngôn Âm nghe thấy suýt chút chân dưới lảo đảo, sung sướng cái rắm a!


Triệu Phi Tuyết đi vào bên trong, liền nhìn một nữ nhân trung niên đang chào khách hô lên: "Hoa ma ma, khách quý đến còn không nhanh đến nghênh tiếp."


"Ai nha ~ Triệu đại công tử ngài đã tới a, nhanh mời vào trong!" nữ nhân trung niên vừa nghe, lập tức mặt mày hớn hở tiến lên đón.


"Hôm nay vẫn như cũ, lầu trên, gian phòng đó, trà cùng trái cây đều phải tốt nhất, hôm nay ta có khách quý muốn chiêu đãi, ngươi không được chậm trễ a." Triệu Phi Tuyết từ trong ngực lấy ra một tờ ngân phiếu, đưa tới trước mắt Hoa ma ma phẩy qua phẩy lại, sau đó để vào tay Hoa ma ma.


"Được rồi, bảo đảm ngài sẽ thỏa mãn, vị này... công tử gia xưng hô thế nào?" Hoa ma ma cười híp mắt thu hồi ngân phiếu, sau đó nhìn thoáng qua Ngôn Âm đứng bên cạnh, phát hiện Ngôn Âm tuy mặc nam trang, chợt nhìn giống như một tiểu ca tuấn tú trắng nõn, nhưng nhìn kỹ vẫn không khó phát hiện thực ra là một nữ tử, bất quá nàng cũng không có nói rõ, dù sao nàng cũng không phải chưa thấy qua các nữ tử chạy đến đây dạo thanh lâu ngắm các cô nương a, vị Triệu công tử trước mắt này không phải là một trong số đó sao, chỉ cần có tiền mọi thứ đều có thể dễ nói.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:


〒▽〒 tui mệt quá a, tối hôm qua 9 giờ đi ngủ, ngủ đến sáng 8 giờ dậy, nhưng tui vẫn thấy mình mệt như chó, mệt như thể lúc nào cũng nằm xuống được, mí mắt thì cứ đánh lộn, quả nhiên người đã già không còn dùng được, hụ hụ hu ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.