Chương 20: Mặc Liên
"Ta lấy bộ bạch y này." Ngôn Âm chỉ vào bộ bạch y.
"Được, khách quan, tổng cộng 57 lượng bạc." nhân viên cửa hàng gỡ bạch y xuống cười híp mắt gói lại cho Ngôn Âm, rồi đưa cho nàng.
"Cảm tạ." Ngôn Âm tiếp nhận y phục, xuất ngân lượng đưa cho nhân viên cửa hàng, nàng không để bụng tiền tài, hơn nữa cũng không bao giờ thiếu tiền tài, Ngôn gia là một trong tứ đại thương gia của Giang Nam, cho nên tiền tài sao mà thiếu được.
"Được rồi, ngươi từng thấy qua loại vải này chưa?" Ngôn Âm nhân lúc này lấy mảnh vải thô kia ra hỏi.
"Loại vải này nhìn thật quen mắt, vải không tốt lắm, chắc kém hơn vải bố." nhân viên cửa hàng cũng từng làm qua loại này, chỉ nhìn thoáng qua liền nói được chất liệu loại vải này.
"Vậy ngươi biết loại vải này thường dùng làm y phục gì không?"
"Loại vải này tính chất khác xa vải bố, bình thường sẽ không dùng loại vải này làm y phục, người mặc vào sẽ rất khó chịu, chỉ dùng nhiều để làm đai lưng."
"Vậy đai lưng này bình thường ai sẽ dùng?"
"Người nhà bình thường đều dùng, cái này không có gì lạ."
Ngôn Âm nhíu mày, cái này thì khó rồi, vậy thì manh mối cũng bị đứt a.
"A? khách quan, trên mảnh vải này hình như có đường may qua." lúc này, nhân viên cửa hàng kia khẽ ồ lên.
"Vậy ngươi mau xem có thể nhìn ra được chút gì từ đây không?" Ngôn Âm vội cầm mảnh vải trong tay đưa đến tay nhân viên cửa hàng.
Nhân viên cửa hàng cầm lấy mảnh vải vàng đất nhìn chung quanh một hồi, tiếp đó nhíu mày nhìn tỉ mỉ lại, cuối cùng khẽ hô lên.
"Sao vậy? có phát hiện gì không?" Ngôn Âm nhìn thấy nhân viên cửa hàng không khỏi hỏi lại.
"Khách quan, mảnh vải này có đường may đặc biệt của Triệu gia chúng ta a, nhà khác cũng không có như vậy." nhân viên cửa hàng nói, "Triệu gia chúng ta vốn là người có tiền, dùng vải tất nhiên là không thể kém được, loại vải này tính chất không tốt, thông thường chúng ta chỉ may đồ làm cho hạ nhân Triệu gia."
"Vậy có biết là hạ nhân nào dùng không?" Ngôn Âm nhìn thấy manh mối liền không kịp chờ mà hỏi.
"Hạ nhân ở Triệu gia cũng chia đến 3 7 loại, thân phận khác nhau, dĩ nhiên mặc cũng khác nhau, hạ nhân dùng đai lưng này hiển nhiên là người làm việc nặng, đại khái là người đốn củi nấu nước, bất quá, khách quan hỏi chuyện này để làm gì?"
"Ta có một người bạn là hạ nhân ở Triệu gia, gần đây không biết vì sao đột nhiên lại không có liên hệ, ta lại không biết hắn làm gì sai, cho nên không thể làm gì khác là cầm mảnh vải rách của hắn không cẩn thận để rơi tới hỏi."
"Ai nha ~ khách quan ta nói với ngươi a, gần đây phủ đệ Triệu gia không được thái bình, chắc ngươi không gặp lại được vị bằng hữu kia đâu." nhân viên cửa hàng nhỏ giọng nói.
"Chết phải thấy xác, sống phải thấy người, phải đích thân qua qua xem thử mới được." Ngôn Âm cười nói, nàng phát hiện kỹ năng nói mò của mình càng lúc càng lợi hại.
"Khách quan thật nghĩa khí, bất quá ta khuyên khách quan nên cẩn thận một chút."
"Đa tạ nhắc nhở, ta đây cáo từ trước." Ngôn Âm gật đầu xoay người rời khỏi tiệm may.
Khi Ngôn Âm rời khỏi cửa hàng, liền đem bạch y cất vào nhẫn trữ vật, sau đó lấy hai linh quả ra gặm thay cơm trưa, vừa gặm vừa đi về phủ đệ Triệu gia.
Đến giờ cũng đã biết được yêu vật ở Triệu gia chính là Hỗn Độn yêu thú, đang trốn trong đám hạ nhân đốn củi nấu nước ở Triệu gia, phạm vi đã rút ngắn rất nhiều, chỉ cần về Triệu gia điều tra xem có bao nhiêu hạ nhân đốn củi nấu được là được, nhưng mấu chốt là làm sao bắt được Hỗn Độn yêu thú và tiêu diệt nó, theo tình báo của Hoa Ngọc thì Hỗn Độn yêu thú cũng tương đối lợi hại, chúng ta bên này cho dù là ba người hợp lực cũng chưa chắc làm được gì nó, phải nghĩ cách chế phục Hỗn Độn yêu thú này.
Trong lúc Ngôn Âm vừa đi vừa nghĩ, bất tri bất giác cũng sắp về đến Triệu phủ.
"Mau tránh ra a! ngựa nổi chứng!" đột nhiên, một tiếng hô to truyền tới, còn kèm theo tiếng kêu sợ hãi của rất nhiều người đi trên đường.
Ngôn Âm vừa quay đầu lại, liền thấy một chiếc xe ngựa đang lao đến bên này, phu xe liều mạng kéo dây cương muốn ngựa dừng lại, nhưng con ngựa vẫn cứng đầu lao tới.
"Vị công tử phía trước, mau tránh ra a!" phu xe thấy Ngôn Âm đứng đó không nhúc nhích liền lo lắng hô, cái này nếu đụng phải không chết thì cũng tàn phế a.
Nhìn thấy xe ngựa sắp lao đến chỗ Ngôn Âm, với tốc độ ánh sáng Ngôn Âm điểm nhẹ đầu ngón chân nhẹ bay lên trên trời tránh thoát xa ngựa, đầu ngón tay bắn ra hai đạo linh lực bắn lên hai chân trước con ngựa, hai chân trước của ngựa đột nhiên chịu lực mạnh đả kích không kịp đỡ liền quỳ xuống đất, nhưng xe ngựa sau lưng vì quán tính mà bay ra ngoài, phu xe sợ đến ôm chặt xe ngựa lao đi.
Ngôn Âm thân thể trên không trung linh hoạt lắc người một cái, xoay mình tay thả một đại lượng linh lực trực tiếp đóng băng bánh xe ngựa, đem xe ngựa đông lạnh trên mặt đất, ngăn lại thảm kịch xe ngựa bay đi.
Vững vàng hạ xuống đất, xung quanh liền bạo phát tiếng vỗ tay cùng tiếng khen rầm rầm, khiến Ngôn Âm có chút ngượng ngùng.
"Tiểu thư, tiểu thư, ngài không sao chứ?" xe ngựa dừng lại, xa phu liền lấy lại tinh thần lập tức hướng người trong xe ngựa hỏi.
"Ta không sao." trong xe ngựa truyền đến một đạo âm thanh nhẹ nhàng, nhàn nhạt, tiếp đó là đôi tay trắng nõn liền vén mán xe ngựa lên, thiếu nữ mặc một thân tử sắc (màu tím) y phục từ bên trong đi ra, "vị đại hiệp xuất thủ cứu giúp đâu?"
Thiếu nữ bộ dạng ôn nhu, vừa nhìn thì biết chính là tiểu thư nhà giàu ra ngoài.
"Ở bên kia, là vị công tử đã cứu chúng ta." xa phu chỉ hướng Ngôn Âm đứng, lúc này Ngôn Âm còn mặc nam trang buổi sáng, không khỏi khiến người ta nghĩ là nam tử.
Thiếu nữ giương mắt nhìn Ngôn Âm một chút, ánh mắt lộ chút kinh ngạc, có lẽ không nghĩ đến thiếu niên nhìn qua có chút gầy nhỏ lại cứu mình.
"Đa tạ công tử cứu mạng, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích." thiếu nữ đi tới trước mặt Ngôn Âm khom người, thành khẩn nói.
"Cô nương không cần đa lễ, chỉ là nhấc tay một chút mà thôi." Ngôn Âm ngại ngùng cười, ban đầu nàng cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ thấy tiện tay nên mới xuất thủ, hiện tại người ta có thành ý cảm tạ như vậy, ngược lại nàng sắp không ổn rồi.
"Ta tên Mặc Liên, không biết công tử xưng hô thế nào?" thiếu nữ cười hỏi.
"Tại hạ... Ngôn Băng." Ngôn Âm sững sốt một hồi nói ra, không phải nàng muốn lừa Mặc Liên, mà do nàng hiện tại đang là thân phận nam tử, huống hồ người tu tiên không thể tùy tiện bại lộ tên thật trước mặt bất kỳ ai.
"Ngôn công tử, đối với ân cứu mạng của ngươi ta thực sự không biết nên lấy gì báo đáp, nếu như Ngôn công tử không ngại, hãy thu lấy miếng ngọc bội này a." Mặc Liên lấy ra một khối ngọc lưu ly đưa cho Ngôn Âm.
Ngọc bội vừa nhìn là biết đó là ngọc thượng phẩm chất lượng tốt, bên trên còn khắc hoa văn khổng tước cùng một chữ Liên, không cần nói nhiều đó là ngọc bội thân cận của cô nương nhà người ta, thông thường ngọc bội kia chỉ tặng trong trường hợp, chính là gặp được người ngưỡng mộ trong lòng.
"Mặc Liên cô nương, cái này thì không được a..." Ngôn Âm cũng rõ ràng ngọc bội kia không thể loạn thu, nàng có chút khó xử nhìn Mặc Liên, không nói đến nàng chỉ là nữ tử, coi như là nam nhân cũng không thể loạn thu, người tu tiên không thể cùng người thường có dính dáng đến tình cảm được.
"Không lẽ là Ngôn công tử ghét bỏ ngọc bội của ta, không muốn nhận?" Mặc Liên nhìn Ngôn Âm không nhận, bộ dạng liền muốn khóc, phải nói là điềm đạm đáng yêu a.
"Ngươi mau thu a, cô nương người ta cũng một lòng hảo tâm a."
"Ngươi xem ngươi a, sắp đem cô nương người làm khóc a."
"Nhanh nhận đi, đây cũng là lòng thành cô nương người ta a."
"Là nam nhân hãy nhận a."
...
Chứng kiến Mặc Liên sắp khóc, nguyên bản quần chúng vây xem lập tức bắt đầu ngươi một câu, ta một câu nói giúp cho Mặc Liên, dường như Ngôn Âm mà không nhận thì là tội ác tày trời.
Khóe miệng Ngôn Âm co quắp, ta cũng biết con gái nhà người ta là một lòng hảo tâm a, nhưng ta không phải nam nhân, nhận ngọc bội rồi ai đến phụ trách cho cô nương này?
Rơi vào đường cùng, Ngôn Âm không thể làm gì khác hơn là nhìn quần chúng rồi, ánh mắt tiến đến gần Mặc Liên, nhỏ giọng nói vào tai nàng: "ta biết hiện tại nói cái này không tốt lắm, thế nhưng Mặc Liên cô nương ta thật ra là nữ tử, ngọc bội ta không thể nhận được, ta tạm thời sẽ cầm trước, qua một thời gian ngắn ta sẽ trả lại cho ngươi."
Nói xong, Ngôn Âm nhanh chóng lùi về sau vài bước, tự tay nhận lấy ngọc bội, vừa cười vừa nói: "Vậy ta sẽ nhận lấy ngọc bội, đa tạ cô nương."
Mặc Liên chỉ cảm thấy bên tai vừa rồi bị Ngôn Âm thì thầm có chút tê dại, nhìn Ngôn Âm nhận ngọc bội của mình liền cười vui vẻ, tiến gần đến Ngôn Âm, bỗng dưng hạ xuống trên trán Ngôn Âm một nụ hôn, nàng so với Ngôn Âm cao hơn vài phân, động tác này đối với nàng mà nói vô cùng đơn giản.
Ngôn Âm liền ngốc tại chỗ, không đã nói ta là nữ rồi sao, đây là tình huống quỷ dị gì vậy?!
"Nếu ngươi muốn trả lại ngọc bội, thì tìm ta được rồi hãy nói." Mặc Liên nhỏ giọng nói bên tai Ngôn Âm, sau đó liền lên xem kêu phu xa ly khai.
"Công tử này diễm phúc không nhỏ a."
"Phải a, phải a, xem con gái người ta dáng dấp thật xinh đẹp a."
"Hắc! vị tiểu công tử này còn không mau đuổi theo."
"Mau đuổi theo a, mang con gái người ta ôm về nhà đi a."
...
Quần chúng vây xem chung quanh thấy thế, đều gào thét ồn ào kêu Ngôn Âm nhận.
Nội tâm Ngôn Âm lại gào thét, là ngày chó gì vậy, hôm nay xuất môn nhất định là không coi ngày, sao toàn đụng phải chuyện khó xử như vậy chứ.
Không còn tâm tình để ý đến quần chúng vây xem còn đang ồn ào, Ngôn Âm đem ngọc bội thu vào nhẫn trữ vật, không quay đầu lại đi đến Triệu phủ.
Vừa về đến Triệu phủ, Ngôn Âm vội chạy về phòng mình, thay nam trang đi, xét đến cùng hôm nay phát sinh nhiều chuyện như vậy cũng vì cái thân nam trang này gây họa.
"A Âm, ngươi còn ở trong phòng sao?" Ngôn Âm vừa mới thay xong y phục chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền đến âm thanh của Y Mặc.
"Ta đây." Ngôn Âm chỉnh lại y phục cho tốt rồi trả lời.
"Ta vào được đây." nói xong Y Mặc liền đẩy cửa vào.
Ngôn vừa nhìn thấy Y Mặc tiến vào, cả người đều sợ đến ngây ngốc, mở ta hai mắt há miệng nhìn Y Mặc.
"Y, Y Mặc, ngươi... sao, sao lại... mặc hồng y?"
Đúng vậy, Y Mặc luôn thích mặc bạch y, cư nhiên lại mặc hồng y, còn mặc đến chói chang ~
"Sao hả? lẽ nào A Âm không thích sao?" Y Mặc tiến lên khoác tay Ngôn Âm, giọng nói chảy nhựa, làm nũng. (-_-"||||)
Toàn thân Ngôn Âm run lên, ta đệch, nữ chủ đây là nổi điên cái gì vậy?!
"... cái đó.... Y Mặc ngươi không sao chứ?"
"Đáng ghét, A Âm sao lại nói như vậy chứ, ta đương nhiên không có việc gì rồi." Y Mặc hờn dỗi nhìn thoáng qua Ngôn Âm, cái nhìn đó quyến rũ đến vô biên.
Ngôn Âm cảm thấy nhất định là Y Mặc mới vừa mở cửa không đúng cách, chứ không sao lại đang yên đang lành từ một người nhu hòa đạm mạc, đột nhiên trở thành bộ dạng đáng sợ này, quả thực giống hệt nữ tử trong thanh lâu chào khách a, thật là đáng sợ!
"Y, Y Mặc, ngươi xác định đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ?"
"A Âm chẳng lẽ không thích sao? người ta thiệt đau lòng a." Y Mặc che mặt, đưa ra bộ dạng muốn khóc.
"Ta, ta tất nhiên là thích, nhưng mà, nhưng mà Y Mặc ngươi có thể bình thường được không? ta vẫn thích ngươi bình thường hơn." Ngôn Âm vừa cười vừa nói, nữ chủ quả nhiên là sinh vật đáng sợ.
"Thì ra A Âm không thích ta như vậy a, nhưng ta lại thấy A Âm ngươi đi thanh lâu, ta nghĩ là A Âm thích nữ tử lầu xanh như vậy chứ." Y Mặc vừa từ trạng thái quỷ dị, khôi phục lại bình thường.
Ngôn Âm nhìn thấy Y Mặc trở lại bình thường liền thở dài nhẹ nhõm, kết quả nghe thấy Y Mặc nói câu sau liền có chút dở khóc dở cười.
"Ai nói ta đến thanh lâu thì nhất định phải tìm nữ tử lầu xanh, ta chỉ bồi Phi Tuyết đi dạo một chút mà thôi, ta cũng chỉ bất quá là lần thứ hai vào thanh lâu."
"Lần thứ hai? A Âm không lẽ trước đây ngươi từng đến qua?" Y Mặc híp mắt có chút nguy hiểm, A Âm quả nhiên vẫn thích nữ tử lầu xanh.
"... lần đó là bị Trương Trí Hằng gạt vào đó." Ngôn Âm nhớ đến lần đó liền xấu hổ, lúc đó nàng còn mặc nữ trang a, cứ như vậy bị lừa vào thanh lâu, một đám người đều nhìn mình với ánh mắt khác thường, quả thực hận không thể tìm lỗ chui xuống.
"Lừa gạt?" Y Mặc không biết rõ.
"Khi đó ta mới vừa mất trí nhớ không lâu, Trương Trí Hằng mang ta đi chơi thành Tô Châu, sau đó hắn gạt ta đi vào thanh lâu, lúc đó vô cùng xấu hổ, hận không thể đánh chết hắn." Ngôn Âm cắn răng, nghiến lợi nói.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
(⊙o⊙) ta cảm giác Tiểu Ngôn tử nhà ta đào hoa đến thịnh vượng a, nữ chủ ngươi ở đây không Tiểu Ngôn Tử ôm đi cẩn thận, dưới ngòi bút của ta có thể sẽ kéo Tiểu Ngôn Tử đem gả cho người khác a, [nữ chủ: ah, ta cảm thấy chúng ta cần phải bàn chuyện một chút a (nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời)]
Ai nha ~, không xong rồi nữ chủ đến tìm ta tính sổ, ta muốn trốn, hu hu hu ~