Chương 32: Thanh Hà
"Ngôn Âm sư muội, thật đúng lúc a, chúng ta cùng nhau luyện pháp thuật đi a!?" thiếu niên tướng mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng như sao, cười trước mặt Ngôn Âm.
"Thanh Hà sư huynh, ta còn có việc, không thể cùng ngươi luyện pháp thuật được." Ngôn Âm nhìn thiếu niên trước mặt này, nàng cũng sắp lực bất tòng tâm rồi, đúng lúc cái rắm a, mỗi ngày ngươi đều ở đây chờ, đúng lúc cái gì chứ a!
"Ngôn Âm sư muội lại phải tiếp đãi các đệ tử môn phái khác a, ta đi cùng ngươi a." Thanh Hà mỉm cười, liền đi theo sau.
Khóe miệng Ngôn Âm giật giật một cái, da mặt người này dày quá a!
Thanh Hà này là mấy ngày trước mới đến phái Thiếu Dương, chính là đại sư huynh phái Tiêu Dao, nam phụ số ba trong nguyên tác.
Còn vì hắn quấn lấy Ngôn Âm, cái này cũng phải nói đến bốn ngày trước, khi đó Ngôn Âm cùng Y Mặc đúng hạn tiếp đãi các đệ tử khác, nhưng Chung Ly Ngạo vì việc khác nên không đến, phái Thanh Hà đến đầu tiên, sau đó là phái Phi Hồng, qua hai ngày thì đến phái Tiêu Dao đến, dẫn đầu phái Tiêu Dao là một lão nhân thoạt nhìn cũng hơn 50 60 tuổi, nghe nói là nhị trưởng lão của bọn họ, vì Chung Ly Ngạo không ở đây, nên Ngôn Âm cùng Y Mặc chủ động đi tiếp đãi bọn họ, hàn huyên vài câu liền dẫn bọn họ đến chỗ ở, nào ngờ Thanh Hà liền đối với Y Mặc nhất kiến chung tình, quấn lấy Y Mặc hỏi đủ thứ, nhiệt tình đến phát sợ, mà Y Mặc vẫn không lạnh không nhạt đáp lại, thái độ rất lãnh đạm.
Thanh Hà này cũng không phải đồ ngu, hắn dĩ nhiên nhìn ra được Y Mặc đối với mình lãnh đạm, vì để tiếp cận Y Mặc, hắn liền đánh chủ ý sang Ngôn Âm, hắn thấy Ngôn Âm và Y Mặc quan hệ rất tốt, cơ bản là chỗ nào có Ngôn Âm thì chỗ đó có Y Mặc, hắn muốn thông qua Ngôn Âm để biết thêm về Y Mặc, thuận tiện tiếp cận Y Mặc, cho nên Ngôn Âm đối với hắn chỉ là bàn đạp để hắn tiếp cận Y Mặc mà thôi.
Ngôn Âm cũng lười nói với Thanh Hà phiền phức này, tùy ý hắn đến cùng mình tiếp đãi, không ngạc nhiên gì, Y Mặc đã đứng đó.
Y Mặc thấy Ngôn Âm qua đây, vừa muốn đến chào hỏi, liền thấy Thanh Hà đi theo bên cạnh Ngôn Âm, chân mày không khỏi nhíu lại.
"Y Mặc sư muội, thật đúng lúc quá a." thấy Y Mặc, Thanh Hà liền bỏ qua Ngôn Âm, đi tới trước người Y Mặc lễ phép cong người chào.
Ngôn Âm đi phía sau nghe thấy, trong lòng cười ha ha, đúng lúc cái đầu quỷ nhà ngươi!
"Thanh Hà sư huynh, chào ngươi." Y Mặc ôn hòa trả lời, nàng rất hiểu tính cách Thanh Hà này, đừng thấy bản mặt hắn tuấn lãng, lễ phép bộ dạng phong độ thì nghĩ tốt, nhưng thực chết bên trong hắn là tên công tử phong lưu, không ít lần *** qua, cũng không thiếu lần thả thính rồi mồi chài các thiếu nữ khác.
"Đúng là cực khổ cho Y Mặc sư muội rồi, mấy ngày qua chạy đi chạy lại không ít a." Thanh Hà quan tâm nói.
"Đa tạ Thanh Hà sư huynh quan tâm, ta là đệ tử chân truyền của chưởng môn phái Thiếu Dương, đây là chuyện nên làm." Y Mặc cũng không muốn tiếp xúc nhiều với Thanh Hà này, lỡ như Ngôn Âm hiểu lầm thì không tốt.
Ngôn Âm nhìn Y Mặc cùng Thanh Hà nói chuyện, trong lòng khó chịu, nàng có chút hối hận để Thanh Hà tùy ý lấn lướt mình rồi, sớm biết nàng nên thẳng thắn cự tuyệt Thanh Hà, đuổi Thanh Hà đi!
"Nguyệt Hoa phái đến!" đúng lúc này, có người hô lên.
"Xin lỗi, Thanh Hà sư huynh thất bồi." Y Mặc nhìn máy móc, nhanh chóng chào hỏi Thanh Hà rồi kéo Ngôn Âm đi tiếp đãi người phái Nguyệt Hoa.
"Thật ngại quá, đã đến chậm, trên đường có chút việc nên trì hoãn, những môn phái khác đến rồi sao?" vị nữ trưởng lão dẫn đầu phái Nguyệt Hoa, nàng vừa hạ kiếm xuống liền mở miệng hỏi.
"Trên đường cực khổ, các môn phái khác đều đã đến." Y Mặc lễ phép cười trả lời.
"Ha ha, xem ra chúng ta trễ mất rồi," nữ tử dẫn đầu cười ha ha một tiếng, "được, mau dẫn chỗ nghỉ cho chúng ta, ta đã lâu không gặp đám lão già kia rồi, nên hảo hảo ôn chuyện một chút."
"Được, mời đi theo ta." Y Mặc chắp tay, xoay người cùng Ngôn Âm cả hai dẫn phái Nguyệt Hoa đến chỗ dừng chân, còn Thanh Hà? hai người các nàng cũng không thèm để ý đến hắn.
Giải quyết xong chuyện tiếp đãi, Ngôn Âm cùng Y Mặc về núi Thái Dương.
"Cái đó... Y Mặc ta có chuyện muốn nhờ ngươi." Ngôn Âm do dự một chút, đưa tay kéo Y Mặc lại.
"A Âm có chuyện gì cứ việc nói, ngươi và ta không cần khách khí như vậy." Y Mặc ôn nhu cười, nhìn Ngôn Âm, nàng tất nhiên là vui khi Ngôn Âm có việc nhờ mình giúp, cũng nói rõ ở mức độ nào đó Ngôn Âm vẫn tín nhiệm và ỷ lại nàng.
"Thì là còn hơn hai tuần nữa là đến ngày môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái rồi, sư tôn nói nếu ta không có được một trong ba vị trí đầu, sẽ cấm túc ta hai tháng, ta muốn ngươi cùng ta đối luyện một chút, kinh nghiệm thực chiến của ta còn quá ít..." Ngôn Âm có ý tứ không tốt lắm, đây là lần đầu nàng có việc nhờ cậy Y Mặc, hơn nữa còn là lúc quan trọng trong môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái, quan trọng như vậy Y Mặc khẳng định cũng cần phải tu luyện nhiều thời gian hơn, để tăng thực lực, nàng như vậy sẽ chiếm dụng thời gian của Y Mặc.
"Được, chuyện này có đáng gì, đúng ta thiếu một người luyện cùng." Y Mặc mỉm cười đáp ứng.
"Thực sự? vậy thì đạ ta Y Mặc ngươi a." Ngôn Âm nghe xong ôm lấy Y Mặc, nàng đã thực sự coi mình là thành viên phái Thiếu Dương, cho nên mới nỗ lực không muốn để cho phái Thiếu Dương mất mặt.
Y Mặc đối với Ngôn Âm đột nhiên thân cận, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền tự nhiên tiếp nhận, còn nhân cơ hội quang minh chính đại ôm Ngôn Âm một cái, nhưng nàng ước gì Ngôn Âm thân cận mình lâu hơn một chút.
"Ngôn Âm." đúng lúc này, liền có âm thanh lạnh lùng sau lưng hai người vang lên.
Ngôn Âm buông Y Mặc ra nhìn lại, phát hiện là Thiên Nhất.
"Thiên Nhất, ngươi đến làm gì?" Ngôn Âm hiện tại đã cùng Thiên Nhất có thể gọi thẳng tên họ đối phương rồi, hai người là sư huynh muội nhưng cũng không để ý đến danh xưng này, để tiện bọn họ liền dứt khoát gọi tên đối phương ra.
"Là sư tôn kêu ta đến, nàng nói ta đưa cái này giao cho ngươi." Thiên Nhất lấy trong nhẫn trữ vật ra một cuốn sách cũ kỹ, đưa cho Ngôn Âm.
"Đây là..." Ngôn Âm tiếp nhận sách, thấy trên sách ghi ba chữ lớn Băng Linh Ký, mở ra xem dĩ nhiên là bên trong ghi lại cách sử dụng pháp thuật băng hệ, mọi thứ đều có đủ, quả thực rất đầy đủ.
"Đây là sư tôn tìm được trong mật thất Tàng Thư Các, nàng để ta đem tặng ngươi, nói ngươi học cho thật tốt sách pháp thuật này, chuẩn bị cho môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái."
"Đại trưởng lão? vì sao nàng đối tốt với ta như vậy, ngươi cũng là băng hệ linh căn, không phải cũng cần quyển sách này sao? sao lại tặng cho ta?" Ngôn Âm cầm Băng Linh Ký nghi ngờ nói, đại trưởng lão này đối với mình quá tốt rồi a.
"Ta được sư phụ tự mình dạy dỗ, nên không cần dùng đến sách này, huống hồ trước đây sư tôn muốn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng vì giận dỗi Tam trưởng lão Nam Diệp nên không nhận ngươi, nàng đối với lần đó có chút áy náy." Thiên Nhất nói, sư tôn nhà hắn cũng vì mất mặt nên kêu hắn qua đây, mỗi lần cũng không tự mình qua, lần trước dạy Ngôn Âm ngự kiếm phi hành cũng đều do chưởng môn phân phó.
"Như vậy a, vậy ngươi thay ta cảm tạ đại trưởng lão, ngươi nói với nàng chờ môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái xong ta liền đi bái kiến nàng." Ngôn Âm đối với vị đại trưởng lão này vẫn có nhiều hảo cảm, trong nguyên tác vị đại trưởng lão này hình như còn từng trợ giúp cho nữ chủ nữ, đúng là một người tốt.
"Được, ta sẽ chuyển lời đến sư phụ, ta đi trước đây." Thiên Nhất gật đầu, đột nhiên nhớ đến cái gì dừng động tác lại, quay đầu khô khan nói, "khụ khụ, ngươi và Y sư muội lần này môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái phải nỗ lực nhiều hơn."
Nói xong, Thiên Nhất liền ngự kiếm ly khai.
Ngôn Âm nhìn Thiên Nhất ly khai không khỏi cười phá lên, khi nãy cái mặt than nhăn nhó kia đã đỏ mặt a, lời nói cổ vũ một chút đã khiến hắn ngại đến như vậy sao, thật đáng yêu a.
"A Âm, ngươi cười cái gì?" Y Mặc thấy Ngôn Âm cười đến sắp co rút người, liền tò mò.
"Ha ha ha ha, vừa rồi Thiên Nhất mặt than đó đỏ mặt ngươi thấy chứ, với tính cách của hắn đoán chừng khích lệ một câu đã đủ mắc cỡ muốn chết rồi, hắn căn bản là bỏ chạy, thật khả ái a." Ngôn Âm cười đến chảy nước mắt, không ngờ Thiên Nhất còn có một mặt đáng yêu như vậy.
Nghe Ngôn Âm nói, Y Mặc lại suy nghĩ, tính cách của Thiên Nhất cùng biểu hiện vừa rồi, cũng bật cười, với tính của Thiên Nhất chuyện như vậy thực sự không phải quá khả ái sao?