Chương 40: Y Mặc tiếp cận không biết xấu hổ
Năm người Ngôn Âm nghe được âm thanh liền cảnh giác, cùng quay đầu nhìn lại chỗ đó.
Liền thấy Thiên Nhất mặc lam y nhạt mặt than đứng đó, theo sau hắn còn có bốn vị khác khuôn mặt xa lạ, nghĩ đến hẳn là đồng đội của hắn.
"Thiên Nhất?" Ngôn Âm nhìn thấy Thiên Nhất cũng sững sờ, rồi có chút kinh hỉ, dù sao nàng và Thiên Nhất cũng gần như huynh muội, càng nhiều hơn chính là hảo bằng hữu, từ khi bắt đầu thi đấu cho đến giờ thì đây là lần đầu gặp lại Thiên Nhất.
"Ngôn Âm?" Thiên Nhất không ngờ ở chỗ này cũng gặp lại mọi người, bọn họ vừa đến Huyễn Lâm bí cảnh đã phải di chuyển.
"Sao vậy? Thiên Nhất có người biết ngươi a?" lúc này, sau lưng Thiên Nhất có một gã nam tử mặc thanh y đi tới, nhìn Ngôn Âm rồi nhìn Thiên Nhất.
Nam tử lam y có tướng mạo xuất chúng, trên mặt mang nụ cười hữu hảo, khiến người nhìn cảm thấy thân cận.
"Ba vị này là đại sư huynh của ta cùng hai vị sư muội." Thiên Nhất mặt than trả lời.
"Thật là trùng hợp a, có thể gặp được đồng môn của ngươi ở đây cũng rất khó a." nam tử thanh y nhìn mấy người Ngôn Âm trên dưới một lúc, sau đó cười hướng mấy người Ngôn Âm chắp tay nói, "tại hạ Du Thanh là đồng đội với Thiên Nhất, đệ tử chân truyền của đại trưởng lão phái Tiêu Dao."
"Tại hạ Chung Ly Ngạo, đệ tử phái Thiếu Dương." Chung Ly Ngạo thấy đối phương hữu hảo giới thiệu, hắn cũng lễ phép đáp lại, thuận tiện giới thiệu bốn người Ngôn Âm, "hai vị này là Y Mặc và Ngôn Âm, đều là đệ tử chân truyền của chưởng môn phái Thiếu Dương, còn hai vị này một là đại đệ tử phái Thanh Hà tên Hoa Ngọc, một là sư muội của nàng tên Liên Khanh."
"Ai nha ~ không ngờ đến, các ngươi cũng có lai lịch lớn a, hạnh ngộ hạnh ngộ." Du Thanh đưa tay ra sau ót cười đại đại liệt liệt nói.
Ngôn Âm quan sát Du Thanh phái Tiêu Dao này, phát hiện Du Thanh này có chút giống Trương Trí Hằng, tùy tiện như nhau, sang sảng hữu hảo.
"Các ngươi đây là muốn tìm nhóm khác, cướp linh thạch sao?" Du Thanh hỏi.
"Đúng vậy." Chung Ly Ngạo không nói thật, trong lúc thi đấu mà đem chuyện nói cho nhóm khác biết vậy thì không tốt, ai mà biết sẽ xảy ra chuyện gì, cho dù là nhóm có người quen cũng không được.
"Thật đúng lúc, chúng ta vẫn chưa có linh thạch đỏ." Du Thanh cười ha ha một tiếng, "Định đụng những đội khác thì đánh một trận, nhưng mà các ngươi với Thiên Nhất là đồng môn, chúng ta cũng không đoạt được, xem như mỗi bên cho đối phương chút mặt mũi vậy."
"Vậy quá tốt rồi." Chung Ly Ngạo cười nói, nếu hai nhóm phát sinh tranh chấp, Thiên Nhất ở nhóm khác, vì chiếu cố đồng môn đôi bên không thể hạ thủ được, cho nê hiện tại không động thủ là kết quả tốt nhất.
"Chúng ta đến lúc rời xa rồi, mong các ngươi may mắn, sớm tìm được linh thạch đỏ." Du Thanh cười nói.
"Các ngươi cũng vậy." Chung Ly Ngạo lễ phép cười đáp lại.
"Ngôn Âm, trong Huyễn Lâm bí cảnh này phải cẩn thận hành sự, không thể tin người của những nhóm khác." trước khi đi Thiên Nhất đến trước mặt Ngôn Âm dặn dò.
"Lẽ nào ngay cả ngươi cũng không thể tin sao?" Ngôn Âm tất nhiên hiểu được Thiên Nhất nói vậy là đang nhắc nhở mình, nhưng nàng vẫn có chút bốc đồng hỏi vấn đề này.
"Phải, ngươi đến cả ta cũng không được tin, hiểu chưa?" Thiên Nhất hiểu rõ tính Ngôn Âm, Ngôn Âm không ngốc, thậm chí mà nói rất thông minh, chỉ là có đôi lúc sẽ hơi ngốc mà thôi, có vài việc chỉ cần chỉ đúng là Ngôn Âm có thể hiểu được, vừa là huynh vừa là đồng môn với Ngôn Âm, trong cuộc tranh tài này hắn có thể làm chính là nhắc nhở Ngôn Âm.
"Ta biết rồi, đây là thi đấu, ta sẽ chú ý." Ngôn Âm thấy Thiên Nhất không giống đang nói đùa, liền nghiêm túc trả lời.
Thiên Nhất hài lòng gật đầu, sau đó liền đi với bốn người trong nhóm ly khai.
"Xem ra thực lực nhóm Thiên Nhất nhị sư huynh cũng không kém, chỉ cần vận khí bọn họ không tệ, nhất định sẽ cướp được linh thạch." Y Mặc nhìn Ngôn Âm nhíu mày nhìn phương hướng Thiên Nhất ly khai, tất nhiên là biết Ngôn Âm đang lo lắng cho Thiên Nhất có thể thông qua chuyện tranh tài này không, nàng đi đến vỗ lưng an ủi Ngôn Âm.
"Kệ đi, hắn nói ta đừng tin hắn, ta còn quản hắn làm gì, bản mặt than của hắn tự có cách rồi." Ngôn Âm bĩu môi, nàng cũng không lo lắng Thiên Nhất không qua được cuộc tranh tài này, chỉ là nàng cảm thấy nhóm của Thiên Nhất có gì đó quái lạ khó hiểu, rõ ràng Du Thanh là thành viên tích cực, cho dù Thiên Nhất mặt lạnh thế nào cũng sẽ đối lập với ba vị đồng đội còn lại chứ, nhưng hiện tại thì hoàn toàn tương phản, vừa rồi tiếp xúc một chút, chỉ có Du Thanh nói vài câu với Thiên Nhất, ba người kia căn bản không nói chuyện, cảm giác như bị đè nặng không thể nói chuyện, cảm giác thật lạ.
"Thiên Nhất thực lực tương đương với ta, còn Du Thanh là cũng đệ tử chân truyền của đại trưởng lão phái Tiêu Dao, thực lực không tệ, tu vi ba người kia đoán chừng không thấp, nhóm bọn họ tấn cấp cũng không phải vấn đề." Chung Ly Ngạo nói.
"Các ngươi còn có thời gian nhàn hạ quan tâm nhóm khác a, với thời gian hiện tại đoán chừng ngoài bí cảnh trời cũng đã tối, chúng ta mệt nhọc một ngày, nhanh tìm chỗ nghỉ chân đi." Hoa Ngọc nhún vai nói.
"Được, chúng ta đi nhanh đi, tìm chỗ an toàn nghỉ ngơi." Chung Ly Ngạo cười một cái nói.
Năm người Ngôn Âm lại bắt đầu đi sâu vào Huyễn Lâm bí cảnh.
Bọn họ tìm một chỗ cách xa nhóm người Ân Minh đặt chân nghỉ ngơi, vì Huyễn Lâm bí cảnh không có ngày đêm, thời đều là một hồi u ám, màu sắc âm trầm mơ màng, bọn họ chỉ căn cứ vào bản thân mà tính toán thời gian bên ngoài.
"Hiện tại ở ngoài Huyễn Lâm bí cảnh có lẽ trời đã tối a?!" Ngôn Âm đặt mông xuống gốc cây hỏi, nàng không có kinh nghiệm đánh giá thời gian, hoàn toàn đều nghe bốn người đi cùng xác định giờ.
"Ta cũng thấy vậy." Chung Ly Ngạo gật đầu nói.
"Mới ở trong Huyễn Lâm bí cảnh có một ngày mà ta đã nhớ trời xanh mây trắng bên ngoài rồi a." Ngôn Âm lấy trong nhẫn trữ vật ra hai khỏa linh quả cắn ăn, bất luận khi nào thì trong nhẫn trữ vật của nàng đều có linh quả dự trữ sẵn, ai kêu nàng là tên tham ăn chứ.
"Ngôn sư muội, ta thấy người hình như có rất nhiều linh quả a, nhanh lấy một quả cho Hoa Ngọc sư tỷ đây lấp cái bao tử a." Hoa Ngọc da mặt dày, khoác vai Ngôn Âm, trước đó nàng không biết có tranh tài như vậy, căn bản không có chuẩn bị đồ ăn, cho nên đói bụng chỉ có thể tìm Ngôn Âm, bất quá nàng cũng không thấy ngượng, vì nàng cùng Ngôn Âm da mặt dày như nhau.
Ngôn Âm lấy trong nhẫn trữ vật ra hai khỏa linh quả ném cho Hoa Ngọc, nàng cũng không muốn dong dài với hồ ly tinh Hoa Ngọc da mặt dày này, mỗi lần đụng đến Hoa Ngọc đều bị chọc quê, nàng đã có kinh nghiệm, tận lực không chọc con hồ ly tinh này tốt rồi.
Ánh mắt hơi đổi, Ngôn Âm thấy Mặc Liên đứng một bên im lặng, cái miệng nhỏ liền méo đi, nàng đứng dậy cầm khỏa linh quả đưa cho Mặc Liên.
"Liên Khanh sư tỷ đói bụng rồi chứ, chỗ ta có nhiều linh quả, không cần khách khí, cầm ăn đi." Ngôn Âm cười nói.
"... ân." Mặc Liên nhận linh quả, nhàn nhạt lên tiếng, nhìn Ngôn Âm rồi nhìn linh quả trong tay, cầm lên cắn một miếng, cảm giác so với linh quả mình thương ăn bất luận là cái nào cũng đều không ngon bằng, không biết là do linh quả ăn ngon, hay do lòng nàng đang vui.
Ngôn Âm và Mặc Liên đứng cạnh nhau cho linh quả ăn, Y Mặc đứng đó thấy không vui, A Âm cư nhiên chủ động cho nàng ta linh quả ăn, A Âm lại không cho ta linh quả ăn, Liên Khanh này đúng là kẻ địch nguy hiểm.
"A Âm, ta cũng muốn ăn linh quả." rốt cuộc Y Mặc nhìn không nổi, nàng đi đến kéo tay áo Ngôn Âm, đôi mắt màu lam nhìn thẳng Ngôn Âm.
Ngôn Âm vừa quay đầu lại đã thấy bộ dạng Y Mặc tội nghiệp đang xin linh quả của mình ăn, biểu tình thực quá manh, quá đáng yêu, căn bản khiến người ta không đành lòng cự tuyệt a.
Nháy mắt nàng bị cái bộ dạng quá manh này của Y Mặc đâm trúng a, rõ ràng đây là câu dẫn giữa thanh thiên bạch nhật a. Mà nàng ta cũng thấy không có gì xấu hổ, ta không biết xấu hổ đó thì sao, ta đang muốn câu dẫn đó a. Câu dẫn thì sao chứ? lẽ nào truy ngươi còn quan tâm da mặt dày mỏng ra sao a?
Nhìn Y Mặc cái tên không biết xấu hổ này a!
"Khụ khụ, ân, cái này, hai khỏa linh quả này cho ngươi, nếu ngươi còn muốn ăn thêm hỏi ta là được..." Ngôn Âm phục hồi tinh thần, ý thức được mình vừa nghĩ cái gì liền đỏ mặt, hoảng loạn cầm hai khỏa linh quả nhét vào tay Y Mặc, không dám nhìn vào mắt Y Mặc.
"Cảm tạ, A Âm, ngươi thật tốt." Y Mặc cầm linh quả rồi cười ngọt ngào, nhân lúc Ngôn Âm còn chưa kịp phản ứng cúi đầu, thì trên mặt nàng có thêm một nụ hôn.
Đùng!
Ngôn Âm nhất thời cảm thấy tim mình như bị trúng một đòn nghiêm trọng, cả người như bị thiêu cháy, khuôn mặt đỏ bừng, đến lỗ tai cũng dần nóng lên, trong lòng có chút hài lòng, có chút bất lực, có chút hoảng loạn, có chút xấu hổ.
Cuối cùng Ngôn Âm đưa tay che mặt, vùi đầu trốn dưới gốc cây, a a a ~ Y Mặc này không có việc gì sao tự nhiên hôn ta a? chỗ này còn có người a ~ trời ơi ~ tim ta đập nhanh quá, ta phải thở a ~ a a a a ~ Y Mặc bại hoại này, đều tại nàng !!!
Y Mặc thấy phản ứng của Ngôn Âm liền sững sờ, sau đó cái miệng cong lên vô cùng xán lạn, A Âm thật đáng yêu.
Hoa Ngọc một bên nhìn thấy hết vừa gặm linh quả vừa nhìn qua Mặc Liên, nhỏ giọng nói: "chậc chậc, xong rồi xong rồi, xem ra tình địch của ngươi đã xuất hiện, tình địch này nhìn qua rất khó đối phó a."
"..." Mặc Liên trầm mặc không để ý đến Hoa Ngọc, chỉ là ánh mắt nàng nhìn Y Mặc thêm vài phần cảnh giác cùng địch ý.