Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 44



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 44: Tình


"Cái gì?! ngươi nói Y Mặc bị nhốt bên trong rồi?!" nghe Ngôn Âm nói Chung Ly Ngạo liền gấp đến níu cổ áo Ngôn Âm.


Ngôn Âm toàn thân vô lực, tâm tư đều đặt trên người Y Mặc, liền tùy ý để Chung Ly Ngạo túm cổ áo mình, mặc dù có chút không thở được, nhưng nàng cũng không quan tâm đến.


"Y Mặc bị nhốt bên trong rồi, đại sư huynh ngươi mau đi cứu nàng!"


"Nàng bị nhốt bên trong bao lâu rồi?!" Chung Ly Ngạo có chút vội hỏi.


"Không quá lâu, nàng đã bị Huyễn Điệp ngàn mắt cắn bị thương, trúng độc, sợ là chống đỡ không được lâu."


"Sao ngươi lại ra ngoài?! không phải ngươi ở lại cùng nàng chứ!?"


"Ta... ta là bị Y Mặc đẩy ra... là ta hại nàng..."


"Ngươi sao lại không cùng nàng ra ngoài, ngươi...."


"Đại sư huynh, ngươi đừng nóng giận, trước tiên buông Ngôn Âm ra rồi nói." trong lúc Chung Ly Ngạo tức giận nắm cổ áo Ngôn Âm, Thiên Nhất tiến lên trước kéo tay Chung Ly Ngạo ra, đỡ Ngôn Âm vô lực.


"Y Mặc gặp chuyện không may, ta sao có thể không tức giận được?!" Chung Ly Ngạo nổi giận hất tay, xoay người ngự kiếm bay vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt, lại bị Thiên Nhất ngăn cản.


"Ngươi làm gì vậy, Thiên Nhất?"


"Đại sư huynh ngươi đừng xúc động, bình tĩnh đi, ngươi mạo hiểm một mình như vậy nhất định là không ổn." Thiên Nhất vẫn dùng gương mặt than nói chuyện.


"Vậy ngươi nói đi, làm sao cứu được Y Mặc ra?" Chung Ly Ngạo bất mãn liếc nhìn Thiên Nhất, cứu Y Mặc việc này không thể chậm trễ, nếu không Y Mặc sẽ mất mạng, về công hay tư hắn cũng không muốn Y Mặc gặp chuyện không may.


Nhất thời Thiên Nhất cũng không nói được gì, việc cứu người thì không thể chậm trễ được, thế nhưng không thể để một người đi mạo hiểm được, đó là vấn đề khó giải quyết.


Cạch !


Trong lúc mọi người còn đang giằng co thì Mặc Liên không nói gì liền phi thân đi vào, xông qua kết giới, nâng kiếm đánh vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt, ngay cả Hoa Ngọc phía sau cũng không kịp phản ứng.


Mặc Liên làm vậy không vì cái khác, vì lúc đầu Ngôn Âm cầu xin nàng, nàng không muốn Ngôn Âm thương tâm rơi lệ, Ngôn Âm thỉnh cầu nàng thì nàng cũng không thể không đáp ứng, tuy nói là cứu tình địch của mình, nàng cũng không vui đi cứu, nhưng vì Ngôn Âm những thứ này đều không quan trọng nữa.


Nhìn thấy Mặc Liên xông vào, Chung Ly Ngạo cũng không dài dòng lao vào theo, xoay người ngự kiếm liền vọt vào.


"Tên đại ngốc này, vừa gặp chuyện liền dùng cơ bắp giải quyết rồi!" Hoa Ngọc bĩu môi nói, cũng không biết là mắng Chung Ly Ngạo hay Mặc Liên.


"Đại sư huynh cùng Liên Khanh cô nương đã tiến vào rồi, chúng ta ở ngoài đi a, chuẩn bị tiếp ứng." Thiên Nhất đỡ Ngôn Âm nói.


"Nói chuyện cũng tốt, thực lực của Chung Ly Ngạo cùng vị sư muội của ta vẫn có thể tin được, có hai người bọn họ đi vào, chỉ cần không đụng đến Huyễn Điệp ngàn mắt thì những vấn đề khác không sao cả." Hoa Ngọc gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Ngôn Âm, "Ngôn sư muội cứ việc yên tâm, thực lực của Chung Ly Ngạo không cần lo nhiều, mà vị sư muội kia của ta đừng thấy nàng bình thường lãnh đạm không thích nói chuyện, cũng không thua bất luận kẻ nào."


"Ân..." Ngôn Âm đương nhiên không lo lắng hai người Chung Ly Ngạo và Mặc Liên, nàng lo lắng chính là Y Mặc, nàng sợ Y Mặc có sơ suất, huống hồ vai trái Y Mặc đã bị thương, có thể đã trúng độc.


"Ngôn Âm ngươi thừa dịp hiện tại ngồi vận công đem phấn độc trong cơ thể làm tiêu hết đi." Thiên Nhất đỡ Ngôn Âm ngồi trên mặt đất xếp bằng.


"Được." Ngôn Âm gật đầu, dù sao chính mình vẫn đang trúng độc phấn hoa, toàn thân vô lực nếu không giải độc thì lát nữa xảy ra chuyện sẽ lại cản trở nữa, huống hồ cứu Y Mặc việc này cũng không thể giải quyết liền được, Chung Ly Ngạo cùng Mặc Liên đã vào đó rồi, nàng chỉ có thể ở bên ngoài đợi, nhân lúc này chỉ có thể đem độc phấn trong cơ thể hóa giải hết.


Nàng vừa định tâm muốn chuẩn bị vận linh lực giải độc, nhưng không ngờ cúi đầu lại nhìn thấy mảnh vải trong tay, liền tâm loạn mảnh vải trắng này chính là góc tay áo của Y Mặc, là khi nàng nắm lấy tay áo của Y Mặc rồi Y Mặc đẩy ra, nhưng lại vẫn nắm nó trong tay mình, trên mảnh vải còn có cái màu chói mắt, đó chính là máu của Y Mặc.


Mím môi một cái, Ngôn Âm nhìn mảnh vải còn dính hai chấm máu, mắt liền đỏ lên, nước mắt đảo quanh.


"Sao ngươi lại đần như vậy..." nhẹ giọng thì thào, không biết là đang nói mình hay Y Mặc.


Nàng hít sâu một hơi, nỗ lực nhịn xuống cảm giác rơi lệ, đưa tay xoa khuôn mặt, lau khô nước mắt sau đó nhìn mảnh vải trắng trên tay, nhán thần lóe lên, đột nhiên nắm chặt tay, siết chặt mảnh vải trong tay, âm thầm cắn răng, cuối cùng buông tay, đem nhảnh vải bỏ vào nhẫn trữ vật, lúc này mới bắt đầu vận công giải độc.


Ta phải mạnh hơn!


Chỉ bốn chữ đơn giản đã bị Ngôn Âm khắc trong lòng, đầy là lời hứa trong lòng nàng.


Nàng phải mạnh hơn, mới có thể đứng bên cạnh Y Mặc bảo vệ Y Mặc, chí ít sẽ không cản trở, nàng không muốn như hiện tại không thể giường mắt nhìn mà không làm gì được, nàng không muốn.


Thiên Nhất ở bên cạnh nhìn động tác của Ngôn Âm thì lắc đầu khẽ thở dài, mặc dù hắn tiếp túc với Y Mặc không nhiều, thế nhưng với sư thông minh của hắn, vẫn có thể nhìn ra được manh mối, từ khi tiếp xúc lần đầu cho đến giờ, hắn biết rõ tính cách Y Mặc không hề vô hại như bề ngoài, mà Y Mặc đối với Ngôn Âm quan tâm không hề bình thường như những người khác có thể thấy, có thể nói thái độ Y Mặc đối với Ngôn Âm không thể giống như những người khác, rất là đặc thù, hắn cũng nhìn thấy từ trong mắt Y Mặc nhìn Ngôn Âm cũng rất khác, chỉ là chuyện như vậy hắn cũng không muốn nói nhiều, để cho Y Mặc và Ngôn Âm tư mình quyết định là được, với chuyện này hắn chỉ là người ngoài, cần gì làm chuyện thừa thải chứ.


Hắn còn nhớ sư tôn từng nói với hắn một câu: tình chính là thứ phức tạp trong thế gian, người tu tiên dính phải nó thì sẽ phải nếm đủ loại cảm giác, ngọt đắng chua cay, có người vui vẻ chịu đựng, có người thì lo lắng, thậm chí còn có người nhập ma đạo, cái này có nhiều phức tạp không chỉ một hai lời thì có thể nói được, nó tựa như tấm lưới càng lớn càng phức tạp, càng quấn càng rối, nếu có thể gở thì tốt rồi, nếu không thể gỡ thì cũng chỉ có thể mua dây buộc mình.


Cũng không biết trải qua bao lâu, đến khi phấn hoa trong cơ thể Ngôn Âm giải hết rồi, cũng không thấy được Chung Ly Ngạo và Mặc Liên cứu Y Mặc ra, cái này khiến nàng có chút nóng nảy.


"Thiên Nhất, đại sư huynh bọn họ sao còn chưa ra?"


"Đã qua một giờ rồi, Huyễn Điệp ngàn mắt nguy hiểm trùng điệp, muốn cứu người cũng không dễ dàng, chờ thêm chút đi." Thiên Nhất cau mày nói.


"Có xảy ra chuyện gì hay không?" Ngôn Âm có chút không chắc chắn nói.


"Chúng ta nên chờ một lát, e là bị Huyễn Điệp ngàn mắt quấn lấy mà thôi, ta tin thực lực đại sư huynh." Thiên Nhất tuy có chút bận tâm, thế nhưng dù sao Chung Ly Ngạo cũng là người có thực lực.


"Ngôn sư muội đừng lo lắng, vị sư muội kia của ta thực lực so với Chung Ly Ngạo cũng không hề kém, hai người bọn họ nhất định sẽ không sao đâu." Hoa Ngọc đi tới vỗ vai Ngôn Âm, ý bảo Ngôn Âm thả lỏng tinh thần, thực lực Mặc Liên thế nào nàng cũng biết rõ, cứu người cũng không thành vấn đề.


Lạch cạch.


Trong lúc ba người đang nói chuyện, thì có tiếng cước bộ nhẹ nhàng truyền đến, ba người ngẩng đầu nhìn lại.


Chỉ thấy Chung Ly Ngạo mặc bạch y bế Y Mặc đã hôn mê xuyên qua đám Huyễn Điệp ngàn mắt, xuyên qua kết giới vững vàng đến trước mặt ba người, đi theo sao là một thân phấn y Mặc Liên.


"Đại sư huynh, Liên Khanh cô nương, các ngươi đến rồi."


"Xem như đến rồi, chúng ta cũng vội muốn chết."


Vừa thấy được Chung Ly Ngạo và Mặc Liên cứu được Y Mặc ra, Thiên Nhất cùng Hoa Ngọc liền nghênh đón, ngược lại Ngôn Âm trước đó còn lo lắng cũng bình tĩnh đứng lại phía sau, không nói một lời vô cùng yên tĩnh.


Im lặng thu hồi bước chân sắp bước ra, ánh mắt Ngôn Âm tập trung trên người Y Mặc và Chung Ly Ngạo.


Chỉ thấy Chung Ly Ngạo cẩn thận bế lấy Y Mặc đang hôn mê, đầu Y Mặc tựa vào ngực Chung Ly Ngạo, cả hai đều là bạch y, bất đồng chính là trên người Y Mặc bạch y đã nhiễm máu đỏ hơn phân nửa, nhìn như một thân hồng y, nhưng khi đứng cùng Chung Ly Ngạo lại càng thêm xứng đôi, ánh mắt Chung Ly Ngạo ôn nhu nhẹ nhàng đặt Y Mặc lên bãi cỏ, động tác êm ái như đang đối với đồ quý, Chung Ly Ngạo đối với Y Mặc là vô cùng bảo vệ.


Ngôn Âm nhìn thấy vô cùng chói mắt, trong lòng như bị kim châm ngàn mũi, đau đến nàng siết chặt tay, không nói rõ được khó chịu trong lòng, vốn dĩ nàng muốn qua đó kiểm tra tình huống Y Mặc, nhưng hiện tại nàng thấy Chung Ly Ngạo bảo vệ Y Mặc như vậy, bất chợt nàng cũng không còn dũng khí nữa, trong lòng chua xót lại đau, mơ hồ như món đồ của mình bị người đoạt mất khiến mình không cam lòng mà còn tức giận.


Nàng biết mình như vậy rất kỳ quái, nàng cũng không nên vì thấy Chung Ly Ngạo và Y Mặc thân cận thì khó chịu, cái này không được bình thường, nhưng nàng làm thế nào cũng không nén được cái loại tâm tìn kỳ lạ này, tựa như dây mây quấn chặt, tình cảm quái dị này càng tăng thì nó quấn càng chặt, khiến nàng phải bối rối.


Kỳ thực nghĩ kỹ lại, sự quái dị này đã có từ trước, chỉ là nàng không bao giờ để ý đến mà thôi, cái này hiện tại lại đến khiến nàng trở tay không kịp, nàng lẳng lặng đứng một bên rũ con ngươi, nhíu mày suy nghĩ, nếu mình đoán không sai, thì tâm tình của mình lúc này chính là ghen tỵ, hình như ta đang ăn dấm chua của ai đó rồi?


Chung Ly Ngạo?


Không thể nào, không phải là hắn, ta chỉ choi hắn là đại sư huynh mà thôi.


Vậy còn lại chỉ có... Y Mặc mà thôi...


Ta... đang ăn.... dấm chua của Y Mặc?


Sao... lại như vậy a?


...


Ngôn Âm luống cuống, nàng không biết làm sao, tuy trong lòng mơ hồ đã hiểu, thế nhưng nhất thời nàng không dám thừa nhận, nàng không dám nghĩ đến đáp án này, nhưng trong lòng luôn có âm thanh kêu gọi nàng, từ lúc đầu không quá thực cho đến giờ cũng đã rõ ràng, cái này khiến nàng không dám tưởng tượng đến.


Âm thanh đó đang nói: Ta thích Y Mặc! Ta thích nàng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.