Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 49



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 49: Ý loạn tình mê


Lúc này trong lòng Y Mặc không biết đây là tư vị gì, nàng thích Ngôn Âm, đồng thời cũng hy vọng Ngôn Âm đối với mình càng chú ý hơn, nhưng nàng không hy vọng Ngôn Âm vì mình mà bị thương.


"A Âm..." sắc mặt Y Mặc hòa hoãn lại, nàng ngồi xuống, tự tay dùng sức ôm lấy Ngôn Âm.


Ngôn Âm bị Y Mặc ôm nên trở tay không kịp, chóp mũi ngửi lấy mùi hương thơm ngát trên người Y Mặc, mặt đỏ đến nhỏ máu, trước còn không biết tình cảm của mình với Y Mặc thì không sao, hiện tại biết rồi lại càng khiến cho nàng thêm ngại ngùng xấu hổ.


Được người mình thích ôm lấy, thực sự khiến người ta xấu hổ và vui vẻ a.


"Y... Y Mặc, người ta còn lạnh, ngươi đứng lên trước...." Ngôn Âm đẩy Y Mặc ra, nàng cảm thấy nếu mình còn ôm nữa chắc tim sẽ ngừng đập mất, huống hồ băng hàn trên người mình còn chưa giải trừ, người bình thường cũng không chịu nổi, càng không nói Y Mặc vừa được giải độc mới tỉnh lại, ôm lâu sợ là hàn khí sẽ xâm nhập vào cơ thể.


"Muốn ôm một chút..." Y Mặc có chút bốc đồng nói, nàng không cảm thấy người Ngôn Âm có gì lạnh, ngược lại còn cảm thấy rất ấm áp, e rằng đây chính là tác dụng trong lòng nàng a, nhưng nàng thực sự rất thích ôm Ngôn Âm, đem thân thể lạnh như băng của Ngôn Âm làm cho ấm áp.


Đối với tính cách của Y Mặc Ngôn Âm cũng không cự tuyệt, để tùy ý Y Mặc ôm, bầu không khí giữa hai người vô cùng ấm áp hài hòa.


Một hồi sau, Y Mặc cũng không nỡ buông Ngôn Âm ra, nhìn gương mặt Ngôn Âm ửng đỏ, ôn nhu cười hỏi: "A Âm, thân thể ngươi bị thấu cốt băng hàn như vậy không phải là dùng cấm thuật gì chứ?"


"Thì... là vậy." Ngôn Âm gãi mặt, "bất quá không có gì đáng ngại, chỉ cần đem hàn khí xua đi là được rồi."


Y Mặc nghe Ngôn Âm nói có chút vòng vo, nghe Ngôn Âm nói xong thì nàng cũng hiểu được tình trạng của Ngôn Âm nhất định không chỉ dùng cấm thuật đơn giản, mà nó còn nghiêm trọng hơn, bất quá nàng cũng không cố ý xoáy vào chuyện này nhiều, trong lòng biết là tốt rồi, nàng chỉ âm thầm thể với chính mình sau này nhất định phải bảo vệ Ngôn Âm cẩn thận, nhất định không thể để cho loại chuyện này phát sinh, phân lượng của Ngôn Âm trong lòng nàng lại nặng thêm vài phần.


A Âm vì lấy gan cho ta mà hy sinh lớn như vậy, ta sao có thể phụ bạc nàng, nhất định phải đối tốt với nàng trăm nghìn lần.


"Đau không?" Y Mặc liền đổi đề tài, đưa tay đụng nhẹ lên vết thương ở vai phải của Ngôn Âm, nhíu mày đau lòng hỏi.


Ngôn Âm lắc đầu, lúc đầu vốn rất đau, nhưng sau đó vết thương lại bị hàn khí làm mất cảm giác, cũng không còn đau nữa.


Y Mặc nhìn Ngôn Âm lắc đầu, trong lòng càng thêm đau, vết thương sâu như vậy sao lại không đau chứ, A Âm sợ là đã đau đến chết lặng a...


Đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, Y Mặc tự tay cởi y phục Ngôn Âm ra.


"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Ngôn Âm bị động tác của Y Mặc làm cho hoảng sợ, vội nắm lấy y phục của mình, cảnh giác dựa vào thân cây.


"Đừng lộn xộn, ta giúp ngươi xử lý vết thương." Y Mặc sủng nịch cười, động tác êm ái giúp Ngôn Âm cởi nửa vạt áo, lộ ra bờ vai trắng nõn.


Nếu trên vai phải không phải có vết thương sâu, thì nhìn qua sẽ rất dụ người, Y Mặc nghĩ thầm.


Ánh mắt lay động, Y Mặc âm thầm nén xuống dục vọng dâng lên trong lòng, lấy thuốc trị thương từ trong nhẫn trữ vật ra, chuẩn bị thoa thuốc cho Ngôn Âm, lại phát hiện vết thương máu đã khô lại còn có chút bẩn, nếu không rửa sạch sau này sẽ nhiễm trùng.


"Ta giúp ngươi rửa sạch vết thương đã, có thể sẽ đau, ngươi kiên nhất một chút." Y Mặc ôn nhu nói.


"Ân." Ngôn Âm gật đầu, trong lòng nàng có chút nghi hoặc, Y Mặc muốn giúp mình rửa vết thương, nhưng không có nước thì sao mà rửa được?


Đang lúc Ngôn Âm nghi hoặc, liền có cảm xúc mềm mại phủ lên vai phải của nàng, khiến thân thể nàng run lên, ánh mắt hơi đổi nhìn thấy đầu Y Mặc đang chôn vào giữa cổ mình, còn cảm xúc trơn trượt trên vai chính là đầu lưỡi Y Mặc.


Y Mặc đang nhẹ nhàng liếm vết thương bên vai phải Ngôn Âm, vì Ngôn Âm dọn dẹp sạch sẽ vết thương.


Từng lần tỉ mỉ liếm qua vết thương, trong miệng là mùi máu tươi của Ngôn Âm, chóp mũi là hương thơm trên người Ngôn Âm, đầu lưỡi cùng cánh môi cảm thụ được làn da bóng loáng của Ngôn Âm, trong miệng hương vị ngọt ngào mang theo chút tanh nồng, nhưng vị máu tươi cũng không ảnh hưởng gì.


Ngôn Âm chỉ cảm thấy đầu lưỡi Y Mặc nhẹ nhàng cọ cọ chung quanh làn da vết thương, những chỗ liếm qua đều mềm mại, tê tê thậm chí có chút nóng lên, hô hấp nhẹ nhàng phả lên vài nàng, khiến thân thể nàng hơi run lên.


"Ưm...." Ngôn Âm chịu không nổi rên một tiếng, đến cả chính nàng cũng bị âm thanh nhịn không được dọa sợ, thẹn thùng liền ngậm miệng lại, hận không thể tìm lỗ chui xuống.


Y Mặc tất nhiên nghe được tiếng rên của Ngôn Âm, bất quá nghe được thì nàng lại càng thêm hưng phấn, thực sự tiếng rên này quá mức mê người, nàng có chút bất mãn chỉ với đầu vai Ngôn Âm, kỳ thực vết thương đã sớm rửa sạch, nàng chỉ là không muốn dừng lại thôi, có cơ hội tốt như vậy sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy!


Qùy một chân trên đất, thân thể hơi khuynh về phía trước, dùng cả người dính sát vào Ngôn Âm, đặt Ngôn Âm lên cây, một tay ôm hông của Ngôn Âm, một tay quàng cổ Ngôn Âm, đầu lưỡi quét về phía trước, hôn lên cổ Ngôn Âm.


"Y... Y Mặc?" âm thanh Ngôn Âm run rẩy nhẹ kêu một tiếng, tay phải đưa lên nắm lấy cổ áo Y Mặc, tùy nói nàng cảm giác thân thể mình có chút kỳ lạ, nhưng trong đầu vẫn mang theo chút lý trí, nàng biết tình huống của mình và Y Mặc hiện tại có chút vi diệu, nàng cũng mơ màng không biết làm gì.


Y Mặc không để ý đến Ngôn Âm, vẫn tỉ mỉ hôn Ngôn Âm, liếm cổ Ngôn Âm, hôn, cắn, gặm, mút vào, đôi mắt xanh lam tựa như hỏa diễm đang nhấp nháy.


Ngôn Âm bị Y Mặc hôn, thân thể liền mềm nhũn, bắt đầu nóng lên, vừa khó chịu lại thoải mái, nàng cũng hưởng thụ cái hôn của Y Mặc.


Dần dần, Y Mặc cũng không thỏa mãn với hiện tại, vốn tay phải ôm hông Ngôn Âm cũng chậm rãi bò lên kéo nửa vạt áo ra, muốn cởi ra hết, môi rời khỏi cổ, dựa trán vào trán Ngôn Âm, nhìn gương mặt Ngôn Âm đỏ ửng, đôi mắt đầy sương mù, nhịn không được liền tiến đến đôi môi mọng nước kia.


"Các ngươi đang làm gì?"


Đột nhiên, có tiếng hét như sấm vang bên tai Ngôn Âm và Y Mặc, động tác Y Mặc phải dừng lại, thân thể Ngôn Âm đột nhiên cũng run lên.


Nháy mắt Ngôn Âm liền hồi thân, tiếp đó nàng liền luống cuống, vừa rồi ta mới cùng Y Mặc...


Y Mặc so với Ngôn Âm lại bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng ngẩng đầu lãnh đạm nhìn thoáng qua Chung Ly Ngạo đang quấy rối chuyện tốt của nàng, còn có Hoa Ngọc và Mặc Liên, sau đó cúi đầu không nhanh không chậm giúp Ngôn Âm thoa thuốc, chỉnh lại y phục, thuận tiện kéo vạt áo ở cổ che đi dấu hôn trên cổ.


Làm xong mọi thứ, nàng kéo Ngôn Âm đứng dậy, vẻ mặt đạm nhiên, phảng phất như vừa rồi mọi chuyện phát sinh không có gì.


Hoa Ngọc và Mặc Liên gần Y Mặc nhất, cũng nhìn thấy Y Mặc vừa rồi ngẩng đầu nhìn, cái nhìn đó băng lãnh thấu xương, tựa như đang nhìn đồ chết, khiến lông mao sau lưng các nàng không khỏi dựng đứng.


Hoa Ngọc nghĩ mà sợ, vai âm thầm run lên, trực giác nói cho nàng biết Y Mặc đây là đang cảnh báo các nàng, ai kêu các nàng qua đây phá hủy chuyện tốt của nàng ta...


Mặc Liên âm thầm nắm chặt tay, nàng biết Y Mặc này không đơn giản, ánh nhìn sát khí băng lãnh kia không phải tùy tiện thì có thể có được, nếu không phải từ trong đám người chết bò ra thì sao có thể có được sát khí kinh người như vậy, huống hồ... vừa rồi nếu nàng nhìn không lầm.... Y Mặc cùng Ngôn Âm đang...


"Y sư muội, Ngôn sư muội, thời gian sắp qua ngày thứ ba rồi, chúng ta chuẩn bị lấy linh thạch đỏ ra đi." Chung Ly Ngạo như không nhìn thấy gì, cười cười tiến lên nói.


"Ân." Y Mặc gật đầu, sau đó lấy linh thạch đỏ trên người mình ra, quay đầu nhìn về phía Ngôn Âm, "A Âm, đem linh thạch lam lấy ra đi."


Ngôn Âm còn đang đắm chìm trong chuyện ngượng ngùng khi nãy với Y Mặc, cả người đỏ như rỉ máu, nghe thấy Y Mặc kêu mình lấy linh thạch, liền ngốc lăng lấy ra đưa cho Y Mặc.


Y Mặc nhận linh thạch rồi đem hai viên linh thạch đưa hết cho Chung Ly Ngạo, dù sao bọn họ cũng ngầm thừa nhân Chung Ly Ngạo là người dẫn đầu nhóm rồi.


Đem linh thạch giao cho Chung Ly Ngạo, bọn họ chỉ cần đợi qua ngày thứ ba, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ nhất định sẽ thông qua đấu loại lần này.


"A Âm, qua đây." Y Mặc nhìn thấy Ngôn Âm vẫn còn ngốc lăng không nhúc nhích, biết rõ tính cách Ngôn Âm, nàng cũng hiểu được Ngôn Âm còn đang xấu hổ chưa có hồi thần.


Ngôn Âm rất nghe lời đi tới, chỉ là nàng vẫn cúi đầu, sống chết cũng không dám ngẩng đầu nhìn Y Mặc, Y Mặc vừa rồi hôn ta a!? chính là như vậy a!? a a a a ~ vừa rồi sao lại biến thành như vậy a?! quả thực mắc cỡ chết người ah ~


"Thân thể còn lạnh không?" Y Mặc xoa đầu Ngôn Âm hỏi.


Nói đến thân thể của chính mình, lúc này Ngôn Âm phát hiện thân thể mình không biết từ lúc nào đã không còn hàn khí nữa, cái này khiến nàng kinh ngạc nhìn Y Mặc.


Y Mặc thấy vậy ôn nhu cười, nàng vừa rồi không chỉ có mãi âu yếm Ngôn Âm, mà nàng cũng mượn nó để dùng linh lực giúp Ngôn Âm xua đi hàn khí.


Năm người Ngôn Âm đợi một hồi, Chung Ly Ngạo tay cầm linh thạch đỏ và lam cũng đã sáng lên, phập phồng giữa không trung, xác nhập thành một khối hoàn chỉnh, khởi động trận pháp truyền tống, đưa bọn họ truyền tống ra ngoài.


Sau khi rời khỏi đó, bọn họ quay về nơi xuất phát chính là một nửa phía đông quảng trường núi Lâm Dương, nửa phía tây còn lại còn đã có vài nhóm đang đi ra, thì ra kết giới quảng trường này phân thành hai nửa, nửa phía đông là đi ra có đủ linh thạch đỏ và lam truyền tống ra, còn nửa phía tây là đi ra thông qua truyền tống của lam thụ, cho nên nửa phía đông đều là những nhóm đã được thông qua.


Cuối cùng 680 đệ tử dự thi, gồm 136 nhóm, thì có 48 nhóm thông qua, gồm 214 người, còn là lại là bị đoạt linh thạch, hoặc không lấy được linh thạch đỏ hoặc lam, cho nên đấu loại lần này liền giảm đi 3/4 số người.


Khiến mấy người Ngôn Âm kinh ngạc chính là nhóm của Ân Minh cũng thông qua được, hơn nữa còn trong tình huống bị bọn họ đoạt linh thạch, có thể thấy thực lực của bọn họ không thể khinh thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.