Nữ Chủ Cầu Buông Tha

Chương 99



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Chương 99: Đại kết cục


Quân chủ lực của ngũ đại môn phái cùng Thiên Ma giáo đánh đến khí thế ngất trời, Ngôn Âm cùng Y Mặc bên này lén mang theo 300 người đến đại bản doanh Thiên Ma giáo, bất quá 300 nói ra nhỏ cũng không nhỏ, có cẩn thận đi nữa cũng sẽ bị phát hiện. Cái này cũng không là gì, hiện tại đứng trước mặt bọn họ cản đường chỉ có vài chục người, không quá nhiều, nhưng một khi phát sinh tranh chấp sẽ đưa đến nhiều người hơn.


"Muốn đánh sao?" Ngôn Âm hỏi.


"Dĩ nhiên." Nhu Thanh cong môi cười, "mục đích chúng ta đến đây không phải là tiêu diệt sào huyệt Thiên Ma giáo sao."


"Đại trưởng lão nói không sai, nếu lén vào rồi thì cũng nên mạnh bạo một chút." Y Mặc gật đầu.


"Vậy còn chờ gì nữa, cùng tiến lên thôi." Ngôn Âm cười, dẫn đầu nâng kiếm lên, Y Mặc cùng Nhu Thanh đều xông đến, phía sau còn có 100 người tu tiên đi theo.


Chỉ vài chục người sao có thể là đối thủ của 300 người, không quá năm phút liền bị diệt.


Đoàn người Ngôn Âm vừa định thở phào, lập tức bị vậy lại hơn trăm người, đoán chừng 500 người, "là ai không có mắt dám đến Thiên Ma giáo dương oai!" lúc này, có bốn nam nhân từ sau đám người đi đến.


Bốn nam nhân này Y Mặc đều biết, chính là bốn vị trong thập đại hộ giáo pháp vương.


"Bốn người này là thập đại hộ giáo pháp vương, chắc là ở lại trông nhà." Y Mặc nói.


"Bất quá chỉ là bốn con chó giữ nhà mà thôi." Nhu Thanh nhìn lướt qua bốn người kia nói, trong giọng nói mang ý trào phúng.


"Nữ nhân, ta khuyên các ngươi một câu, nơi này là Thiên Ma giáo, không muốn chết thì cút nhanh đi." nam tử lam bào trong bốn người không vui nói.


Nghe vậy, Y Mặc cười cười, nhìn bốn người từ tốn nói: "phải, chúng ta tìm đến Thiên Ma giáo là gây phiền phức."


"Đừng có rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt." nam tử lam bào cả giận nói.


"Rượu mời và rượu phạt chúng ta đều không uống, chúng ta chỉ uống rượu mừng." giọng nói Y Mặc rất rõ ràng, các nàng đây là đánh giặc.


"Các ngươi là ngũ đại môn phái?"


"Phải." Y Mặc gật đầu, thoải mái thừa nhận.


Bốn người sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, cho dù ai bị địch nhân đánh đến nhà, thì tâm tình cũng không tốt được.


"Hảo cho một cái ngũ đại môn phái, dĩ nhiên đánh đến đây, đúng là coi thường các ngươi rồi, hôm nay các ngươi cũng đừng mong rời khỏi đây." nam tử lam bào thẹn quá thành giận, vừa dứt lời liền phát động công kích, xông thẳng đến Y Mặc.


Nhưng mà, hắn còn chưa đụng đến Y Mặc, thì bị một đạo linh lực băng lam xuyên thủng thái dương, ngã xuống đất, chết không kịp nói.


"Cửu đệ." nam tử hoàng bảo thấy nam tử lam bào bỏ mình liền đau lòng hô một tiếng, ngẩng đầu liền thấy thân ảnh màu lam, hắn bị khí tức tản mát trên người Ngôn Âm làm kinh động, khí tức người này thật nguy hiểm.


"Ngươi dám giết cửu đệ, hôm nay ta sẽ khiến các ngươi không đường về." nam tử thanh y cả giận nói.


Nói xong, hắn cùng nam tử hắc y cùng xông về phía Ngôn Âm, ma khí quanh thân tăng vọt.


"Dừng tay, nhanh quay lại cho ta." nam tử hoàng bào thấy vậy nói thầm một tiếng không xong, lập tức mở miệng muốn gọi hai người kia lại, nhưng vẫn chậm một bước.


Chỉ thấy Y Mặc sau lưng Ngôn Âm tay cầm Lôi Minh kiếm rung lên một cái, thân kiếm động theo, lôi điện màu đen trên thân kiếm lóe lên, xoạt hai cái liền nổ trúng hai người kia, chết không nhắm mắt.


Đây chính là Thần Chi Lôi, đến cả La Lực Thiên lần trước cũng bị thua thiệt, còn chưa nói đến hai cái tu vi chưa tới đâu này.


"Bát đệ, thập đệ." nam tử hoàng bào đau lòng kêu một tiếng, "sao các ngươi lại vọng động như vậy, những kẻ kia không phải người chúng ta có thể đối phó a..."


"Thế nào? ngươi còn muốn đánh với chúng ta?" Nhu Thanh tiến lên nhìn nam tử hoàng bào.


"Ta vốn phản đối cuộc chiến lần này, ta tuy là ma tu, nhưng không thích tranh đấu, cho nên ta chỉ có thể ở lại thủ đại bản doanh." nam tử hoàng bào cười khổ lắc đầu, "ta vô tâm làm địch với các ngươi, các ngươi cũng đã giết ba vị huynh đệ của ta, chỉ mong các ngươi giơ cao đánh khẽ đừng giết những người còn lại."


Nghe nam tử hoàng bào nói nhìn biểu tình hắn khổ sở, Ngôn Âm cũng có chút động dung, kỳ thực nàng cũng không nguyện ý giết người, vì tình thế bắt buộc mới làm như vậy, nhưng nếu không giết người mà giải quyết hòa bình thì nàng vẫn rất vui lòng, vì vậy nàng quay đầu ánh mắt nhìn Y Mặc, hy vọng Y Mặc cho chủ ý.


"Chúng ta cũng muốn giải quyết hòa bình, nhưng các ngươi đem hơn trăm người vây quanh chúng ta tựa hồ không giống như là muốn đàm phán." Y Mặc nhìn ánh mắt kỳ vọng của Ngôn Âm, trong lòng cũng mềm nhũn, dù sao nàng chân chính muốn giết cũng chỉ có Chung Ly Ngạo, những người khác ngược lại không là gì, bất quá trong lòng mặc dù đã mềm xuống, nhưng nét mặt vẫn phải giả vờ.


"Cái này không thành vấn đề, kỳ thực những người này đều là thủ hạ của ta, bọn chúng đều không thích đánh nhau nên ở lại cùng ta giữ nơi này, ta để bọn họ rút đi là được rồi." nói xong nam tử hoàng bào liền nhìn hơn 500 người đánh một cái thủ thế.


Nhận được mệnh lệnh, hơn 500 người liền nhanh chóng rút lui, vô tung vô ảnh biến mất.


"Thế nào? hiện tại các ngươi có thể buông vũ khí xuống rồi chứ, cùng ta đàm phán hòa bình?"


"Ngươi có thể đảm bảo, ngươi có quyền thay Thiên Ma giáo đàm phán hòa bình sao?" Y Mặc hỏi, đàm phán hòa bình để lấy hòa bình, nhưng cảnh vẫn phải có.


"Trương thúc thúc không đi, ta cuối cùng có thể ra chứ?" lúc này, từ phía sau nam tử hoàng bào có một vị nữ tử áo tím đi ra.


"Liên Nhi, sao ngươi lại ra đây?" nam tử hoàng bào có chút kinh ngạc nhìn Mặc Liên đứng cạnh mình, "không phải ngươi bị thiếu chủ..."


"Trương thúc thúc, trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ta sao có thể ngồi yên không để ý được, chỗ này cứ giao cho ta." Mặc Liên khẽ mỉm cười một cái.


"Nhưng làm sao ngươi ra được khỏi cấm địa? thiếu chủ không phải dùng phong ấn ma liên trói ngươi lại rồi sao, ngươi làm sao..." nam tử hoàng bào ánh mắt hơi đổi, thấy được hai tay Mặc Liên để xuôi bên người máu thịt bê bết cũng liền im lặng không nói thêm gì.


Phong ấn ma liên dùng tử phong ấn ma thạch làm thành xích sắt, chuyên phong tỏa ma lực, lần trước sau khi đại chiến Mặc Liên vì chuyện Ngôn Âm cãi nhau ầm ĩ với Chung Ly Ngạo một trận lớn, trong cơn tức giận liền ly khai Thiên Ma giáo, thoát ly Thiên Ma giáo, Chung Ly Ngạo phẫn nộ dùng phong ấn ma liền đem nàng trói lại, nhốt vào cấm địa, cho đến hôm nay nàng không để ý bị thương dựa vào sức mình mới có thể thoát khỏi phong ấn ma liên.


"Mặc Liên!" Ngôn Âm nhìn thấy Mặc Liên cũng có chút kinh ngạc, nàng vốn tưởng là Mặc Liên sẽ cùng Chung Ly Ngạo đánh phái Thiếu Dương, kết quả lại gặp được ở đây.


Ánh mắt Mặc Liên phức tạp nhìn Ngôn Âm, sau đó nhìn về phía Y Mặc, chậm rãi nói: "ta đến cùng ngươi đàm phán hòa bình."


"Ngươi nên biết, mặc dù ta và ngươi đàm phán hòa bình rồi thì Chung Ly Ngạo ta vẫn phải giết." Y Mặc nhìn Mặc Liên nói, nàng nói là thật, Chung Ly Ngạo cho dù thế nào nàng cũng phải giết, vô luận là công hay tư, nàng không thể bỏ qua cho Chung Ly Ngạo.


"Ngươi đã xuất hiện ở đây thì đại biểu cho phái Thiếu Dương bên kia nhất định là thắng, ca ca ta sợ rằng không có kết quả tử tế không phải sao?" sắc mặt Mặc Liên bình tĩnh nói, Chung Ly Ngạo vô tình trói nàng vào cấm địa, khi đó nàng đã sớm lạnh tâm, tim cũng băng giá với sự vô tình của Chung Ly Ngạo.


Y Mặc cười, Mặc Liên nói không sai, phái Thiếu Dương đúng là bên kia hoàn toàn chắc chắn thắng Chung Ly Ngạo.


"Chúng ta ở đây liền nói chuyện công khai, đàm phán hòa bình có thể, bất quá các ngươi phải có thành ý."


"Ngươi muốn cái gì?"


"Ta muốn ngươi giải tán Thiên Ma giáo."


"Được." Mặc Liên không chút do dự liền đáp ứng.


Y Mặc hơi ngẩn người, nàng không ngờ Mặc Liên lại đáp ứng sảng khoái như vậy, đến cả nam tử hoàng bào bên cạnh Mặc Liên nghe thấy cũng sửng sờ, không dám tin nhìn Mặc Liên, Thiên Ma giáo là chỗ Mặc Liên lớn lên từ nhỏ, là nhà Mặc Liên a, nói giải tán là giải tán sao?


"Liên Nhi, ngươi cái này... giải tán Thiên Ma giáo chuyện này có nên suy nghĩ lại không?" nam tử hoàng bào nhịn không được khuyên.


"Không cần nghĩ, giải tán đi." Mặc Liên là cố ý muốn giải tán Thiên Ma giáo rồi.


"Nhưng Thiên Ma giáo là nhà của ngươi a, giải tán rồi ngươi đi đâu?"


"Trương thúc thúc, từ sau khi cha mẹ qua đời chỗ đã sớm không còn bộ dạng nữa, ca ca cũng không còn như trước, lãnh huyết vô tình đem hy vọng của ta dập tắt, chỗ này đối với ta cũng không còn gì nữa." Mặc Liên khuôn mặt bình tĩnh, nhưng đáy mắt lộ vẻ khổ sở.


"Ai ~ tùy ngươi vậy, ta già rồi, cũng không thích tranh đấu vô vị như vậy, giải tán cũng tốt..." nam tử hoàng bào lo lắng thở dài, trong giọng nói cũng bất đắc dĩ.


Cùng lúc đó, bên phái Thiếu Dương, đôi bên đánh nhau túi bụi, đủ mọi pháp thuật tung tóe trên không trung, không ngừng có người chết, tất cả mọi người đều giết đến đỏ cả mắt.


Chung Ly Ngạo một kiếm đẩy được công kích của Nham Hưu, lui về sau bốn năm bước, nhanh chóng nhìn lướt qua tình hình chiến đấu, phát hiện người của mình dần về thế hạ phong, trong lòng liền tính toán.


Hắn là người cẩn thận, nếu không cũng sẽ không ẩn nấp ở phái Thiếu Dương lâu như vậy, tuy vừa rồi tức giận hạ lệnh công kích ngũ đại môn phái, nhưng hiện tại tỉnh táo lại nhìn thấy tình thế không ổn liền nghĩ cách rút lui.


Rầm!


Đột nhiên, có một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống đập vào bên cạnh Chung Ly Ngạo, mặt đất bị lực đạo lớn đập cho lõm xuống, đá vụn văng lên người Chung Ly Ngạo.


Chung Ly Ngạo bị dọa sợ, hé mắt nhìn rõ người rơi xuống là ai, kết quả khiến hắn khiếp sợ lui về sau vài bước.


"Liệt.... Liệt Thiên thúc?"


Đúng vậy, người rơi xuống chính là Liệt Thiên, lúc này Liệt Thiên mặt đầy máu, y phục trên người không chỗ nào còn nguyên, xung quanh đều cháy rụi, đến có da tóc đều bị đốt cháy thành thương, cả người đều bốc mùi khét, cực kỳ khó ngửi.


"Ngươi đừng gọi hắn nữa, hắn chết rồi." trên không trung truyền đến âm thanh của Diễm Viêm.


Chung Ly Ngạo ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Diễm Viêm tay cầm trường kiếm hỏa diễm, khuôn mặt lạnh lùng nhìn xuống Chung Ly Ngạo.


"Ngươi dám giết Liệt Thiên! ngươi sao có thể giết Liệt Thiên?" Chung Ly Ngạo không tin Diễm Viêm lại có thể giết Liệt Thiên, Liệt Thiên là tu vi đại thừa hậu kỳ, Diễm Viêm lại chỉ đến đại thừa sơ kỳ.


"Không có gì không thể, giết chính là giết." Diễm Viêm lạnh đạm nói, phảng phất đó như chuyện nhỏ không đáng nói.


"Với thực lực đại thừa sơ kỳ như ngươi căn bản không thể giết Liệt Thiên." Chung Ly Ngạo vẫn không tin một cái đại thừa sơ kỳ sao có thể giết chết một cái đại thừa hậu kỳ.


"Ai nói với ngươi ta là đại thừa sơ kỳ, lão tử ta bây giờ là đại thừa hậu kỳ rồi." Diễm Viêm hừ lạnh một tiếng, thiên phú của hắn là tốt nhất trong các huynh đệ, chỉ vì vào cửa muộn, cho nên tu vi mới dưới Chung Ly Quyền và Nhu Thanh, nhưng chỉ cần cho hắn thời gian, hắn nhất định sẽ đuổi kịp mà vượt qua.


Chung Ly Ngạo trợn to hai mắt, hắn không ngờ mình đoán sai thực lực Diễm Viêm.


"Nhị sư đệ thiên phú tốt nhất trong số chúng ta, tu vi đuổi kịp và vượt qua là chuyện sớm muộn, là ngươi quá coi thường nhị sư đệ rồi." lúc này, Chung Ly Quyền đánh nhau với La Lực Thiên trên trời trước đó cũng hạ xuống, một tay cầm kiếm, một tay mang theo La Lực Thiên đã tắt thở.


Chung Ly Ngạo nhìn thấy La Lực Thiên trong tay Chung Ly Quyền lần nữa trợn to hai mắt, không dám tin nhìn Chung Ly Quyền: "ngươi giết La Lực Thiên?"


Chung Ly Quyền không trả lời, chỉ hất tay một cái, đem thi thể La Lực Thiên vứt đến trước mặt Chung Ly Ngạo, để Chung Ly Ngạo tự xem.


Chung Ly Ngạo nhìn thấy trên ngực La Lực Thiên có một lỗ lớn đang chảy máu trên ngực, cũng biết cho dù La Lực Thiên còn sống cũng không cứu được.


"Không thể nào, La Lực Thiên là cao thủ độ kiếp sơ kỳ, ngươi chỉ là đại thừa hậu kỳ, La Lực Thiên sao có thể chết trên tay ngươi được." Chung Ly Ngạo cảm giác chính mình bị đả kích lần nữa, Liệt Thiên, La Lực Thiên sao có thể chết được.


"Thật ngại quá, ta trước đó vài ngày đã đột phá đến độ kiếp sơ kỳ rồi, hiện tại là độ kiếp trung kỳ." Chung Ly Quyền vân đạm phong kinh nói ra, càng khiến Chung Ly Ngạo thêm chết tâm.


Chung Ly Ngạo hiện tại tâm tình như ăn phải bả, vô cùng tệ hại, mất đi hai đại vương bài, còn mất đi đại quân ma thú, cuộc chiến nàng đã định trước hắn phải thua.


Âm thầm cắn răng nghiến hận, Chung Ly Ngạo thấy tình thế không ổn liền chạy trốn, núi xanh còn đó, chờ ta quay về đông sơn tái khởi!


"Muốn trốn, mơ tưởng!" Diễm Viêm thấy Chung Ly Ngạo lây truyền tống thạch muốn bỏ trốn, liền phát ra một đạo hỏa diễm nóng rực đánh về phía Chung Ly Ngạo.


Vốn tưởng rằng Chung Ly Ngạo bị một kích thì sẽ không sống nổi, nhưng lại không ngờ hắn còn giữ lại được một hơi, đúng lúc truyền tống thạch mở ra, hắn liền kéo thân thể lung lay sắp đổ nhảy vào pháp trận rồi tiêu thất.


"Đáng hận, để hắn chạy." Diễm Viêm gắt một cái, "sớm biết mạng hắn cứng như vậy, ta cho thêm nhiều lực đạo một chút rồi."


"Đừng lo lắng, hắn sống không được." Chung Ly Quyền tiến lên vỗ vai Diễm Viêm, cười nói.


"Ah?" Diễm Viêm không hiểu quay đầu nhìn Chung Ly Quyền.


"Nhìn dáng vẻ hắn chắc là chạy về Thiên Ma giáo, hắn cho rằng về đó thì sẽ an toàn, đáng tiếc hắn sai rồi, Thiên Ma giáo không còn là chỗ an toàn nữa."


"Chưởng môn sư huynh, ngươi cũng thừa nước đục thả câu."


"Y Mặc cùng Ngôn Âm, còn có Nhu Thanh ở Thiên Ma giáo, hắn chạy về không phải như đi chịu chết sao."


"Ha ha ha, trách không được chưởng môn sư huynh ngươi bình tĩnh như vậy, thì ra là thế a"


...


Không nói đến Chung Ly Quyền và Diễm Viêm bên này thế nào, chúng ta cùng xem tiếp Chung Ly Ngạo sau khi nhảy vào trận pháp.


Chung Ly Ngạo cảm giác toàn thân đều đau rát, trong thân thể như bị hỏa đốt khó chịu cực điểm.


"Diễm Viêm chết tiệt, khụ khụ..." hắn mắng một tiếng, nhưng không ngờ vết thương khiến hắn nôn ra một ngụm máu.


Trong lòng hắn hận Diễm Viêm, không thể đem Diễm Viêm đi rút gân lột da.


Vừa ra khỏi pháp trận hắn nghe thấy âm thanh quen thuộc của vài người cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn lên chính là Y Mặc còn có Ngôn Âm, Nhu Thanh, lập tức trong lòng cả kinh, nhanh chóng núp vào một bên, âm thầm quan sát.


Khi hắn nghe thấy Y Mặc yêu cầu Mặc Liên giải tán Thiên Ma giáo thì hận ý trong lòng liền mãnh liệt thêm, hận không thể giết chết Y Mặc ngay, thế nhưng hắn nhịn được, hắn muốn nghe Mặc Liên trả lời, hắn hy vọng Mặc Liên sẽ không để hắn thất vọng.


Nhưng hắn đã tính sai, Mặc Liên không chút do dự liền đồng ý, cái này khiến hắn không nhịn được nữa, bất kẻ hắn có lãnh tĩnh, có trọng thương, hay đông sơn tái khởi cái gì, hiện tại hắn chỉ muốn giết chết Y Mặc, Ngôn Âm, Mặc Liên, ai kêu các nàng phản bội mình, đáng hận, chém thành ngàn mảnh cũng không quá đáng.


Vì vậy hắn liền âm thầm trốn trong bụi, chờ thời cơ, nâng kiếm xông về phía Y Mặc, khí thế độc ác, Y Mặc là người hắn hận nhất, cự tuyệt tình cảm của hắn, hiện tại còn đánh đến Thiên


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.