Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 105: Truyền Thuyết Thiên Tài Tiểu Sư Tổ Vs Bạch Liên Hoa Ngoại Môn Sư Muội (19)



Bạc Hinh Nhã cũng nhìn thấy Triệu Hỉ Minh. Nàng ta cảm thấy không yên tâm, sợ Triệu Hỉ Minh đến tìm nàng ta. Sau khi bám lấy Tẩy Lưu Phong, nàng ta đã xa lánh đám người Triệu Hỉ Minh.

Đương nhiên nàng ta không cho đó là nguyên nhân do tính tình Tẩy Lưu Phong bá đạo như vậy, mà là cảm thấy mình đã tìm được tình yêu đích thực.

Trên thực tế, nàng ta đã nghĩ quá nhiều, Triệu Hỉ Minh không hề còn chút tình ý nào với nàng ta cả. Bạch Hinh Nhã lại chú ý tới Cố Thịnh Nhân.

Bởi vì liên quan đến áo choàng, nên nàng ta cũng không nhìn ra Cố Thịnh Nhân là ai. Nhìn thấy dáng vẻ Triệu Hỉ Minh ân cần săn sóc, nàng ta còn tưởng Cố Thịnh Nhân là người mới của Triệu Hỉ Minh.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta lại không thấy vui vẻ. Nàng ta cảm thấy bản thân còn tưởng rằng Triệu Hỉ Minh thật lòng với mình, không ngờ nhanh như vậy đã có người mới, điều này khiến nàng ta cảm thấy như bị phản bội.

Nàng ta hoàn toàn quên rằng, Tẩy Lưu Phong còn đang đứng trước mặt. Bạch Hinh Nhã càng nghĩ càng không cam lòng, nàng ta đi tới trước mặt Triệu Hỉ Minh: “Triệu sư huynh, đã lâu không gặp.”

Triệu Hỉ Minh dùng thái độ lãnh đạm gật đầu chào lại.

Tẩy Lưu Phong ngay lập tức đứng bên cạnh Bạch Hinh Nhã, dáng vẻ như một hộ hoa xứ giả.Nhìn Triệu Hỉ Minh đầy phòng bị.

Đột nhiên Cố Thịnh Nhân thấy hơi tò mò, đã xảy ra chuyện gì mà Bạch Hinh Nhã lại từ bỏ một người theo đuổi xuất sắc như Triệu Hỉ Minh để yêu nam nhân như Tẩy Lưu Phong.

“Triệu sư huynh đến đây vì hỏa nhãn lưu tương sao?” Bạch Hinh Nhã nói, ánh mắt nhìn xung quanh.

Triệu Hỉ Minh một lần nữa tự mắng mình trước kia đã mờ mắt, lại yêu một nữ nhân không có đầu óc như vậy, lời nói như thế có thể tùy tiện nói ra hay sao?

Thấy Triệu Hỉ Minh không nói gì, Bạch Hinh Nhã đột nhiên cắn môi: “Ta cũng vì hỏa nhãn lưu tương mà tới đây, Triệu sư huynh, đẳng cấp kiếm tâm của huynh đã cao như vậy, chắc chắn là không cần tới, huynh tặng nó cho ta được không?”

Triệu Hỉ Minh chưa kịp cự tuyệt, Cố Thịnh Nhân ở bên cạnh đã mở miệng: “Không được.”

Bạch Hinh Nhã chỉ cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng nàng ta chưa nghĩ ra.

“Ngươi là ai? Dựa vào đâu mà trả lời thay cho Triệu sư huynh?” Bạch Hinh Nhã không hề dịu dàng với Cố Thịnh Nhân.

Lúc này, Triệu Hỉ Minh thấy “nữ thần vì mình mà nói chuyện” vô cùng kinh hoàng nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, thấy nữ thần bị chất vấn liền không khách sáo nói: “Ý của nàng ấy cũng chính là ý của ta. Hỏa nhãn lưu tương ta cũng muốn có, chúng ta vẫn nên dựa vào bản lĩnh của chính mình đi.”

Bạch Hinh Nhã dường như không thể tin được nhìn Triệu Hỉ Minh: “Triệu sư huynh, trước đây huynh đâu có như vậy?”

Triệu Hỉ Minh yên lặng nói thầm trong lòng: ta cũng cảm thấy vậy, trước đây có lẽ là do luyện kiếm đến tẩu hỏa nhập ma rồi.

Tẩy Lưu Phong đứng ở bên cạnh đã không còn kiên nhẫn nữa, hắn ta ôm lấy eo của Bạch Hinh Nhã, không thèm nhìn Triệu Hỉ Minh và Cố Thịnh Nhân nói: “Hinh Nhã, nàng không cần phải lo lắng, ta đảm bảo hỏa nhãn lưu tương chính là của nàng.”

Bạch Hinh Nhã nhìn thấy sau lưng hắn ta có hai vị cường giả, lộ vẻ ngọt ngào, dịu dàng dụi đầu vào ngực hắn ta.

Đúng lúc đó, nhiệt độ xung quanh tăng nhanh, đám người Triệu Hỉ Minh còn đỡ, Bạch Hinh Nhã đã hét ầm lên.

Da thịt bị phơi ra không chịu đựng được sức nóng đã nổi các mụn nước: “E rằng hỏa nhãn lưu tương đã xuất hiện!”

Cố Thịnh Nhân nhìn Triệu Hỉ Minh, hai người gật đầu, nhanh chóng lao vào Tây Phượng cốc.

“Các ngươi cũng vào đi, phải lấy được hỏa nhãn lưu tương cho ta.” Tẩy Lưu Phong vừa an ủi Bạch Hinh Nhã, vừa quay đầu nói với hai tên cường giả phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.