“Thân vương điện hạ cao quý, không biết người gọi ta tới đây là có chuyện gì?” Một người đàn ông tuấn tú hành lễ với Cố Thịnh Nhân.
“Salar, ta cần người tới công quốc Tường Vi, dạy cho đám thợ sắn hút máu kia một bài học.” Cố Thịnh Nhân lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Salar đầy hưng phấn: “Salar tuân lệnh.” Những tên thợ săn hút máu đáng giận kia, hắn ta đã gai mắt từ lâu.
Cố Thịnh Nhân khẽ liếc mắt nhìn hắn ta: “Một vừa hai phải thôi.”
Salar vội vàng kính cẩn cúi đầu: “Tuân lệnh.”
Cố Thịnh Nhân đi tới lâu đài hắc ám, nơi này có Rita, nàng chuẩn bị thay đổi các thức tấn công khác.
Không biết là nếu người yêu Rita không phải là Olivia thì nàng ta còn oán hận và ghen tị với Cố Thịnh Nhân hay không?
Rita đang ngồi hái những bông tường vi trắng ở trong vườn hoa lâu đài hắc ám.
Cả lâu đài hắc ám chỉ có loại hoa này, thật trùng hợp là Ekaterina cũng thích tường vi trắng.
Huyết tộc trong lâu đài hắc ám không dám ngăn cản Cố Thịnh Nhân, chỉ mau chóng thông báo cho chủ nhân của lâu đài.
“Điện hạ.” Rita xoay người lại, đúng lúc nhìn thấy Cố Thịnh Nhân đứng phía sau lưng.
Không biết nàng đã đứng nhìn mình bao lâu.
Cố Thịnh Nhân bước tới gần Rita.
Hôm nay nàng cố ý mặc một bộ lễ phục hoàng gia, nghe nói đây là kiểu dáng đang lưu hành trong thế giới loài người.
Tà váy dài quét đất, nổi bật lên đường cong duyên dáng.
Rita hơi lo lắng, không biết vị điện hạ này đột nhiên tới thăm là có mục đích gì.
Cố Thịnh Nhân nhẹ nhàng cúi người xuống, ngắt một đóa tường vi trắng tươi đẹp, nhẹ nhàng gài lên tóc Rita.
“Rất đẹp.” Nàng nhìn Rita rồi khẽ nở nụ cười.
Đột nhiên Rita đỏ mặt, nàng ta cảm thấy nụ cười của vị điện hạ này đã khiến tất cả đóa tường vi trắng đều không sánh bằng.
Cố Thịnh Nhân đang cố ý, mục đích của nàng chỉ có một, nhưng quá trình thì không hề hạn chế.
Lần này nàng có một ý tưởng đột phá, nếu bây giờ nàng cố gắng nâng cao mức độ thiện cảm của Rita với mình, chỉ cần Rita quý mến nàng, thì liệu nội dung kịch bản có thể thay đổi không?
“Điện hạ mới là người đẹp nhất.” Ma xui quỷ khiến thế nào Rita lại đột nhiên thốt lên câu đó.
Vừa nói xong, nàng ta mới kịp nhận ra, mình đang nói gì, mặt trắng bệch quỳ xuống: “Điện hạ, xin tha thứ cho tội mạo phạm.”
Nàng ta đã nghe nói, vị điện hạ của tộc Bruch này, chính là sự tồn tại của huyết tộc cao quý nhất, giống với “phụ thân” Của Olivia.
Tuy rằng chưa từng nghe nói vị điện hạ này không thích người khác khen ngợi vẻ đẹp của mình, nhưng rõ ràng là là mình quá không giữ chừng mực.
Cố Thịnh Nhân cụp mắt xuống, đây chính là một cơ hội tốt để nâng cao thiện cảm.
Nàng giơ tay ra, nhẹ nhàng kéo Rita đứng lên: “Đừng quá câu nệ, trước đây nếu như không phải Olivia cứ kiên quyết lấy ngươi, thì đã đã suýt nữa đưa được ngươi về lâu đài dạ oanh rồi.”
Dáng người của nàng cao và gầy hơn so với Rita, với tư thế này, gần như cả người Rita đang nép trong ngực nàng, Rita cảm thấy không khí đều là hơi thở lạnh lùng mà trong trẻo trên người điện hạ.
Cố Thịnh Nhân lại không mảy may suy nghĩ, vẫn thân thiết nói với nàng ta: “Ngươi thật là một cô gái đáng yêu…”
Khi Olivia bước tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Vị hôn thê của hắn ta, ăn mặc xinh đẹp, khiến vườn hoa tường vi trắng đều làm nền cho nàng. Mà người hắn ta yêu thương Rita, lại đang thẹn thùng rúc vào trong lòng của Ekaterina, hai người đáng nói chuyện gì đó vô cùng thân thiết.