Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 208: Thiếu nữ dương cầm bệnh tự kỷ VS Gia sư dạy thêm (5)



“Hệ thống, đóng giả Ninh Chiêu thật mệt mỏi.” Cố Thịnh Nhân cảm thán.

Hệ thống: “Ký chủ moah moah, bổn bảo bảo vẫn luôn ở bên ngươi.”

Cố Thịnh Nhân; “…Hệ thống, ngươi học cách nói chuyện đó từ đâu thế.”

Hệ thống nghiêm trang trả lời: “Ở thế giới trước, lúc ký chủ chơi game, bổn bảo bảo xâm lấn đường truyền mạng, phát hiện những nhân loại đó đều thích nói chuyện kiểu này, ký chủ không thích sao?”

Cố Thịnh Nhân: “…Không, ngươi cứ tự nhiên.”

Hệ thống: “Ừm, được nha. Ký chủ, yêu ngươi lắm, moah moah.”

Cố Thịnh Nhân: Dùng giọng nói bình đạm như nước nói ra mấy câu bán manh như vậy, thật sự là vô cùng quỷ dị.

Chờ đến lúc cô tắm rửa xong, trên mặt lại đã khôi phục biểu cảm đơ đơ.

Cố Thịnh Nhân mới bước ra không bao lâu, Đường Chung Dịch đã đi vào.


Nhìn thấy mái tóc dài của cô vẫn còn dính đầy nước, mà Ninh Chiêu cũng không để ý đến, bản thân ngồi phát ngốc ở trước gương.

Anh nở một nụ cười bất đắc dĩ, đi lên phía trước, lấy một chiếc khăn lông ra, giúp cô lau tóc.

Anh vừa chạm vào, hương hoa sen quen thuộc lập tức quanh quẩn bên mũi Cố Thịnh Nhân.

Chẳng lẽ người yêu của mình là anh ta? Cố Thịnh Nhân hơi kinh ngạc trong lòng, không nghĩ tới, người mà Dương Tuệ Dĩnh thích, lại là người yêu của mình.

Nên nói cô ta có ánh mắt tốt hay là nói vận khí của cô ta thật xui xẻo đây? Cố Thịnh Nhân rơi vào trầm tư.

Mà Đường Chung Dịch nhìn thấy, cũng chỉ là cô bé ngoan ngoãn ngồi đó, mặc cho mình lau tóc, ngẫu nhiên lại chớp mắt một cái.

Phần da cô để lộ bên ngoài hơi đỏ lên vì vừa tắm xong, cả người trông có vẻ có sức sống hơn so với ban ngày.


Hai người cứ yên lặng như thế, lại không cảm thấy xấu hổ chút nào, thậm chí khi tóc đã khô rồi, Đường Chung Dịch hơi lưu luyến.

Anh thu khăn lông lại, hơi suy nghĩ đến thông tin mà mẹ Lâm nói, biết lúc này Ninh Chiêu nên nghỉ ngơi.

Anh còn chưa mở miệng, người bên cạnh đã tự động đứng lên, sau đó đến bên mép giường, tháo dép lê, nằm lên giường, đắp chăn lên, nhắm mắt lại, nhúc nhích nữa, tựa như là ngủ ngay lập tức.

Anh khẽ bật cười bật cười, trong lòng biết đây là thói quen đã hình thành nhiều năm của Ninh Chiêu, anh đến bên mép giường, nhìn cô trong chốc lát, khẽ nói một câu ngủ ngon, sau đó tắt đèn, mở cửa đi ra ngoài.

Ngày hôm sau lúc Đường Chung Dịch gõ cửa bước vào, Ninh Chiêu đã sửa soạn chỉnh tề ngồi bên mép giường.

Anh nhìn thoáng qua, chăn xếp ngay ngắn, ngay cả một nếp gấp cũng không có.


Trong lòng biết người như Ninh Chiêu, ở phương diện nào đó có thể xem là chứng ám ảnh cưỡng chế, chỉ cần không tạo nên ảnh hưởng đối với sinh hoạt bình thường, anh cũng không ép cô bỏ.

Sau khi cơm nước xong, Cố Thịnh Nhân đi tới phòng đàn.

Mỗi ngày sau khi Ninh Chiêu ăn cơm sáng xong đều sẽ dành một tiếng chơi piano.

Đây cũng là lúc Dương Tuệ Dĩnh đi vào nhà họ Đường.

Hôm nay cô ta tới là vì nhận lời mời dạy thêm cho tiểu thiếu gia nhà họ Đường, nhà họ Đường là nhà giàu nổi danh của thành phố này, dạy thêm cho tiểu thiếu gia nhà bọn họ, tiền lương nhiều hơn bên ngoài cũng phải mấy lần, này đối với Dương Tuệ Dĩnh vốn có điều kiện gia đình không tốt lắm mà nói, là một cơ hội khó có được.

“Dương tiểu thư, trên lầu hai của căn nhà bên trái của Đại thiếu gia, căn phòng đầu dãy bên trái.” Quản gia nhà họ Đường chỉ đường cho Dương Tuệ Dĩnh.
“Cảm ơn.” Dương Tuệ Dĩnh nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong lòng không khỏi hơi hồi hộp.

Cô đi theo con đường mà quản gia vừa chỉ, lại ngoài ý muốn nghe thấy tiếng piano.

Vừa nghe xong một đoạn ngắn, Dương Tuệ Dĩnh vốn xuất thân từ học viện âm nhạc lập tức biết, tạo nghệ của người đánh đàn này về phương diện piano, vượt xa mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.