Chẳng lẽ còn có người nào khác tới nhận lời mời? Dương Tuệ Dĩnh nghĩ đến khả năng này, hơi giật mình trong lòng.
Người đánh đàn này rõ ràng giỏi hơn mình không ít, nếu như muốn cạnh tranh với mình, mình căn bản không có phần thắng.
Bước chân cô ta không khống chế được mà đi qua bên kia, sau đo mới thấy được Cố Thịnh Nhân đang ngồi trong phòng đàn.
Phòng đàn của Cố Thịnh Nhân được bài trí khá lịch sự tao nhã, nhà họ Đường cố ý xây dựng cho cô một căn phòng đàn pha lê ở bên cạnh vườn hoa, Cố Thịnh Nhân chỉ cần hơi nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy ánh mặt trời cùng hoa cỏ ở bên ngoài, mà ánh sáng mặt trời nóng bức chói chang ở bên ngoài lại không ảnh hưởng đến cô.
Dương Tuệ Dĩnh dừng bước, thấy được thiếu nữ dương cầm bên trong phòng đàn.
Cô mặc một chiếc váy màu trắng, an tĩnh cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn lướt trên những phím đàn, từng nốt nhạc êm tai phát ra từ đầu ngón tay của cô.
Cô ta nghe đến mê đắm, thẳng đến khi một khúc của Cố Thịnh Nhân kết thúc.
Cô ta chú ý tới dương cầm dưới tay cô, Heintzman Crytal. Đó, là bảo bối mà mỗi một người học dương cầm tha thiết mơ ước, nhưng mà chân chính dùng được nó, lại ít ỏi không có mấy.
Dương Tuệ Dĩnh trầm xuống, lúc nhìn thấy Cố Thịnh Nhân, cô ta lập tức biết được, cô bé này, không phải là đối thủ cạnh tranh của cô.
“Ký chủ, Dương Tuệ Dĩnh xuất hiện.”
“Ừ, ta biết rồi.” Cố Thịnh Nhân lười biếng trả lời, cô tạm dừng vài phút, chuẩn bị bắt đầu đàn một bản nhạc khác.
Dương Tuệ Dĩnh phục hồi tinh thần lại, bản thân vừa rồi vì tìm kiếm người đánh đàn mà đi tới chỗ này, cô ta nhìn thoáng qua bốn phía, phát hiện mình không thể tìm thấy đường đi lúc trước nữa.
Nhìn thời gian, thời gian mà cô ta và nhà họ Đường ước định là 9 giờ, cách bây giờ còn nửa tiếng nữa.
Nghĩ một chút, cô ta đi tới cửa phòng đàn, đẩy cửa.
Thiếu nữ trong phòng đã bắt đầu đàn một bản nhạc khác.
Dương Tuệ Dĩnh đi đến trước mặt Cố Thịnh Nhân: “Quấy rầy một chút, xin hỏi, cô có biết đường đến thư phòng của Đại thiếu gia nhà họ Đường không?”
Cố Thịnh Nhân tựa như không nghe thấy cô ta nói gì, ngay cả đầu cũng không nghiêng chút nào, chuyên tâm đánh đàn.
Dương Tuệ Dĩnh hơi bực mình, tuy rằng mình quấy rầy lúc người ta đang đánh đàn thì có chút không lễ phép, chỉ có điều thái độ của người này cũng quá ngạo mạn rồi.
Nhưng dù sao mình cũng có chuyện nhờ người ta, Dương Tuệ Dĩnh nhẫn nại chờ Cố Thịnh Nhân đàn xong bản nhạc này, chuẩn bị đến lúc đó hỏi cô lại lần nữa.
Nghe một hồi, Dương Tuệ Dĩnh lại không khỏi cảm thấy ghen ghét với thiên phú của cô, cô thoạt nhìn còn nhỏ tuổi hơn mình, chỉ là mỗi một nốt nhạc cô đánh lại như có được linh hồn.
Cô ta nghiêng đầu nhìn sườn mặt xinh đẹp của Cố Thịnh Nhân, nghĩ thầm: Thượng đế quả nhiên không công bằng, có một số người, cô không chỉ có có gia thế cực tốt, mà còn có dung mạo hơn người, ngay cả thiên phú, cũng khiến người thường khó bì kịp.
Nếu mình có thể có thiên phú như vậy, chỉ sợ đám thầy cô giáo luôn để mắt cao hơn đầu trong học viện, đều sẽ tranh nhau thu mình làm đệ tử luôn ấy?
Cố Thịnh Nhân đàn xong một bản nhạc, lại nghe thấy Dương Tuệ Dĩnh hỏi: “Xin chào, xin hỏi, làm sao đi đến thư phòng của Đại thiếu gia nhà họ Đường?”
Đương Ninh Chiêu không thể chỉ cho cô ta.
Nhìn thấy cô bé trước mặt không chút nào phản ứng mình, giống như xem mình không tồn tại vậy, Dương Tuệ Dĩnh cũng hơi nổi giận.
Kẻ có tiền thì ghê gớm lắm sao? Khinh người đến vậy?
Nhìn thấy Cố Thịnh Nhân lại chuẩn bị bắt đầu đánh đàn, cô ta giận dữ duỗi tay đè phím đàn lại.
Cô bé trước mắt tựa như bị hoảng sợ, cuối cùng chuyển ánh mắt lên người cô ta.
Đối diện với đôi mắt phòng bị kia, Dương Tuệ Dĩnh bỗng nhiên hơi bất an.