Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 218: Thiếu nữ dương cầm bệnh tự kỷ VS Gia sư dạy thêm (15)



Dường như Ninh Chiêu còn hơi không hiểu lời của cô ta, ngơ ngẩn nhìn cô ta.

Dương Tuệ Dĩnh sợ cô không rõ, cố tình nói: “Nghĩa là sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, biến mất không thấy.”

Nhìn sắc mặt của cô gái lập tức trở nên trắng bệch, một cảm giác vui vẻ vặn vẹo bốc lên trong lòng cô ta, sợ nếu tiếp tục ở lại sẽ bị phát hiện, cô ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

Tâm tình hôm nay của Đường Chung Dịch rất tốt, hắn cố ý chạy đến một cửa hàng bánh kem trứ danh của thành phố để làm một cái bánh kem hình con thỏ. Nghĩ đến ánh mắt sáng lấp lánh của Ninh Chiêu khi nhìn thấy bánh kem, anh lấp tức cảm thấy cả người đều thoải mái cả lên.

Về đến nhà, còn chưa bắt đầu bữa tối, hẳn là lúc này Ninh Chiêu đang ở trong phòng.


Anh mở cửa phòng Ninh Chiêu ra: “Chiêu Chiêu, anh mang về một thứ tốt cho em…”

Lời còn chưa dứt, cảnh tượng trước mắt đáng sợ tới mức khiến đồng tử của anh co rụt lại, bánh kem “bịch” một tiếng rơi trên mặt đất.

Căn phòng từ trước đến nay sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi giờ phút này giống như vừa trải qua một vụ cướp vậy, các loại đồ vật bị đập rơi tan tác. Nhưng ánh mắt Đường Chung Dịch hoàn toàn không chú ý tới này đó.

Cô gái của anh, bây giờ đang để chân trần đứng trong phòng, mà trước mặt cô, là một mặt gương to đã bị đập nát, bàn chân như bạch ngọc của cô, đạp lên những mảnh gương nhỏ đó.

Máu tươi đầm đìa.

Đường Chung Dịch chỉ cảm thấy những mảnh nhỏ đó không phải là đang đậm vào chân Chiêu Chiêu, mà là đậm vào đầu quả tim của mình.


Anh nhanh chóng chạy qua: “Xảy ra chuyện gì Chiêu Chiêu?” Vừa muốn ôm cô lên.

Nhưng mà Ninh Chiêu ngày thường vẫn dịu ngoan an tĩnh giờ phút này thật giống như là điên rồi, bài xích anh tới gần, chân cô lùi ra sau từng bước một, từng bước một đạp lên những mảnh gương vỡ kia.

Dường như cô không cảm thấy đau, Đường Chung Dịch thấy một màn này, khóe mắt muốn nứt ra.

Anh mặc kệ cô giãy giụa, ôm người lên.

Không thể để cô tiếp tục tổn thương chính mình nữa.

Ninh Chiêu trong lòng ngực của Đường Chung Dịch ra sức giãy giụa, miệng phát ra tiếng kêu thống khổ.

Đường Chung Dịch ôm Ninh Chiêu xuống lầu, những người đi ngang qua không khỏi bị tình huống của Ninh Chiêu dọa đến.

“Đây là xảy ra chuyện gì?” Mẹ Đường chạy lại đây, nhìn thấy Ninh Chiêu như vậy thì tối sầm mặt, bà gấp giọng hỏi, “Chiêu Chiêu đây là xảy ra chuyện gì?”


Đường Chung Dịch lắc đầu, tình huống của Ninh Chiêu vẫn luôn rất ổn định, anh cũng không biết tại sao lại đột nhiên biến thành cái dạng này.

Lúc này, Ninh Chiêu trong lòng ngực đột nhiên khẽ nức nở lên, trong tiếng khóc khe khẽ đứt quãng từ “Ba mẹ”.

Mọi người ở đây nghe được vô cùng rõ ràng, không hẹn mà cùng trầm mặc xuống.

Đường Chung Dịch liếc mắt nhìn toàn bộ người trong nhà, cường ngạnh ôm Ninh Chiêu ra ngoài: “Con đưa Ninh Chiêu đến bệnh viện trước, trở về lại thanh toán, chuyện này, đến tột cùng là ai nói cho Chiêu Chiêu!”

Bởi vì Ninh Chiêu không chịu phối hợp, Đường Chung Dịch chỉ có thể mang theo một tài xế ở trong nhà, bản thân thì luôn ôm cô không buông.

“Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu…” Anh không ngừng nhẹ giọng gọi tên Ninh Chiêu ở bên tai cô, hôn nhẹ trán cô.
“Anh đang ở đây, anh là Đường Chung Dịch, anh đang ở đây…”

Ninh Chiêu căn bản không để ý tới anh, cô không giãy giụa, chỉ khóc một mình ở đó, ngẫu nhiên kêu một tiếng ba mẹ.

Đã tới bệnh viện, đưa người đến phòng bệnh, bởi vì người bệnh không chịu phối hợp, bác sĩ chỉ có thể cho Ninh Chiêu một liều thuốc an thần.

Đường Chung Dịch vẫn luôn canh giữ bên người cô, nhìn chăm chú gương mặt một lần nữa trở nên ngoan ngoãn vì ngủ say của cô, lệ khí trong lòng anh lại càng lúc càng nặng.

Rốt cuộc là ai? Nói chuyện này cho Chiêu Chiêu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.