Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 223: Thiếu nữ dương cầm bệnh tự kỷ VS Gia sư dạy thêm (20)



Nỗ lực của Đường Chung Dịch cũng không phải không có hiệu quả.

Ít nhất nửa năm trở lại đây, Ninh Chiêu đã không còn hoàn toàn không để ý tới người khác.

Anh mở miệng hỏi một vấn đề, Ninh Chiêu sẽ liếc anh một cái, rồi mới cúi đầu, tiếp tục yên lặng.

Tuy rằng không nhận được đáp lại, Đường Chung Dịch lại rất thỏa mãn. So với lúc trước, đã tốt hơn rất nhiều không phải sao?

Cố Thịnh Nhân cũng đang đợi, cô chỉ có thể khiến Ninh Chiêu dần dần khôi phục.

Ninh Chiêu khôi phục càng chậm, Đường Chung Dịch càng chán ghét Dương Tuệ Dĩnh hơn, cuộc sống của Dương Tuệ Dĩnh, cũng càng thêm khó khăn hơn.

Nhưng, khiến người đàn ông này ủy khuất. Cố Thịnh Nhân thầm than trong lòng, tiến bộ nhanh hơn một chút đi.

Tình huống của Ninh Chiêu sau chuyến du lịch lần này đã có bước tiến triển vượt bậc.


Bộ dáng đã gần giống như lúc cô vừa mới tới nhà họ Đường, sinh hoạt có thể tự gánh vác, có thể tự mặc cho mình một bộ đồ thỏ con, có thể lấy ra bộ quần áo mình thích trong một đống quần áo để mặc.

Ngày đầu tiên bọn họ trở lại nhà họ Đường, Ninh Chiêu vậy mà lại nở nụ cười với những người nhà họ Đường đi ra nghênh đón họ.

Tay Đường Chung Dịch đều khẽ run run.

Ngày hôm sau, Ninh Chiêu thậm chí chủ động yêu cầu được đến phòng đàn để luyện đàn.

Lúc nhạc khúc du dương trong ký ức lại vang lên một lần nữa, Đường Chung Dịch cảm thấy, dường như bản thân đã nghe thấy âm thanh hoa nở ở trong lòng.

Hết thảy đều đang trở nên tốt hơn.

Ninh Chiêu đã có thể tự làm chủ sinh hoạt, nhưng bởi vì chuyện lần trước, Đường Chung Dịch cũng không dám để cô ngủ một mình trong phòng, cho nên vẫn giống như trước, hai người vẫn ngủ cùng một phòng như cũ.


Người nhà họ Đường nửa năm này cũng đã hoàn toàn kiến thức được Đường Chung Dịch thâm tình với Ninh Chiêu cỡ nào, đối với việc này không còn lời nào để nói, chỉ có thể chúc phúc cho hai người bọn họ, từ nay về sau không hề có khúc chiết gì.

"Chiêu Chiêu, ngủ ngon." Đường Chung Dịch hôn lên trán Ninh Chiêu như thường lệ.

Đôi mắt đang nhắm lại của Ninh Chiêu đột nhiên mở ra, cô nghiêng người, cũng khẽ hôn lên trán Đường Chung Dịch.

"Ngủ ngon." Giọng của cô rất nhỏ, nhỏ đến mức khiến người ta tưởng nhầm là ảo giác.

Nhưng Đường Chung Dịch vẫn nghe được, trong nháy mắt anh gần như có xúc động muốn rơi nước mắt.

"Chiêu Chiêu, em vừa mới nói với anh... ngủ ngon?" Anh vẫn còn tưởng rằng mình đang mơ.

Nhưng cô gái hình như vẫn còn ngượng ngùng, cô xoay người, đưa lưng về phía anh, nhắm mắt lại, ngủ.


Lưu lại một tên đàn ông như Đường Chung Dịch ở đó cười ngây ngô nửa ngày, cuối cùng đưa tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy người.

Người trong lòng ngực hơi run lên, nhưng không tránh ra.

Đường Chung Dịch ôm bảo bối của anh trong lòng ngực, tựa như ôm lấy cả thế giới.

Bóng dáng hai người chặt chẽ phù hợp, giống như trời sinh bọn họ là để ở bên nhau vậy, Đường Chung Dịch chưa từng thỏa mãn như thế bao giờ.

Ngày hôm sau Cố Thịnh Nhân thức dậy trong ngực người yêu nhà mình, vừa mới mở mắt ra, Đường Chung Dịch vẫn luôn nhìn cô lập tức lên tiếng.

"Chiêu Chiêu, chào buổi sáng."

Anh nhìn cô gái nhà mình ánh mắt còn hơi mờ mịt, lông mi thật dài chớp chớp vài cái, cuối cùng hoàn toàn mở ra, lộ ra con ngươi thanh triệt đen láy kia, cô đang nhìn mình.
"Chào buổi sáng." Cố Thịnh Nhân trả lời một câu theo thói quen, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại.

Không xong! Đây chính là thân thể của Ninh Chiêu.

Đường Chung Dịch chỉ cảm thấy hôm nay là một ngày đẹp trời, đây là lời thăm hỏi khiến anh vui vẻ nhất trần đời.

Cố Thịnh Nhân suy nghĩ một chút, may mà còn có khoảng thời gian trước làm đệm chân, tình huống của mình cũng không tính quá mức đột ngột.

Hai người rửa mặt xong đi tới bàn ăn, nếu đã "khôi phục" rất nhiều rồi, Cố Thịnh Nhân cũng không tiếc cho bọn họ một cái kinh hỉ nữa.

Thế là, các chủ nhân nhà họ Đường nhìn thiếu nữ váy trắng lộ ra một nụ cười tươi, nói một câu với bọn họ "Sớm an".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.