Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 227: Thiếu nữ dương cầm bệnh tự kỷ VS Gia sư dạy thêm (24)



  Dương Tuệ Dĩnh hơi thất thần đi tới.

Hôm nay đến hạn hợp đồng của cô ta và ban nhạc, đây cũng tính là buổi diễn xuất cuối cùng.

Địa điểm là một quán bar, thật ra bên trong cũng không tính là loạn, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy dàn nhạc quán bar, cũng tính là có chút đẳng cấp.

Chỉ là người bên trong, lại toàn là mấy tên đầu trâu mặt ngựa.

Dương Tuệ Dĩnh không nghĩ tới, cư nhiên bản thân lại bị một con ma men coi trọng.

"Cô gái này trông cũng không tồi nha..." Một tên mập mạp tục tĩu say khướt nhìn Dương Tuệ Dĩnh, ha hả cười hai tiếng, hô lớn với người phụ trách dàn nhạc: "Bao nhiêu tiền, để cô ta bồi tao?"

Người phụ trách dàn vẻ mặt khó xử, một vài thành viên của dàn nhạc các cô ngẫu nhiên sẽ có loại phục vụ như vậy, nhưng Dương Tuệ Dĩnh thì không giống, cô ta không phải thành viên chính thức của ban nhạc, hơn nữa người ta còn là học viên của học viện âm nhạc thứ thiệt.


Cô ta cười nói: "Vị tiên sinh này, Dương tiểu thư không phải thành viên của ban nhạc chúng tôi, cô ấy là học viên của học viện âm nhạc Thanh Tùng Lâm. Hẳn là ngài biết Thanh Tùng Lâm chứ..."

Tên mập mạp kia không để ý đến lời của cô ta, trợn tròn mắt liếc nhìn Dương Tuệ Dĩnh, cười nhạo: "Học viện Thanh Tùng Lâm? Cô ta? Coi tao là đồ ngu à? Học viên của học viện Thanh Tùng Lâm là những người thế nào, sao có thể đến cái ban nhạc rách nát của mày được? Tao nói mày biết..."

Dương Tuệ Dĩnh chỉ cảm thấy mấy vị khách trong quán bar đều đang nhìn mình, loại cảm giác này khiến cô ta cảm thấy rất khó chịu.

Nếu, nếu bản thân có thể được mọi người tán thành trên sân khấu của lễ tốt nghiệp, sẽ không bao giờ có chuyện như ngày hôm nay nữa, bị loại người tục tĩu có vài đồng bạc lẻ như này khi dễ, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ như đang xem xiếc.


Trái tim vốn chưa hoàn toàn chắc chắn của cô ta đã hạ quyết định.

Cuối cùng, dưới cái cười làm lành của người phụ trách kia, tên mập mạp kia lại hùng hùng hổ hổ đi tìm một tay nữ chơi nhạc khác.

Dương Tuệ Dĩnh không nghĩ tới phương diện này cư nhiên còn có giao dịch dơ bẩn như thế, cô ta cố nén cảm giác ghê tởm, vội vàng đàn xong rồi trở về nhà.

Cô ta lấy ra một tờ giấy trắng từ trong ngăn kéo dưới cùng.

Thật xin lỗi, Ninh Chiêu. Dù sao cuộc sống của cô ở nhà họ Đường cũng là cẩm y ngọc thực, một tác phẩm như vậy đối với cô mà nói cũng chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.

Huống hồ, cô có thể sáng tác ra một tác phẩm như vậy, đương nhiên cũng có thể làm ra cái thứ hai.

Mà tôi bây giờ, lại rất cần đến nó để cứu vớt cuộc đời tôi.

"Đây là tác phẩm của em?" Giáo sư của Dương Tuệ Dĩnh khó có thể tin nhìn cô ta.


Dương Tuệ Dĩnh gật đầu: "Em mất thời gian cả một năm để viết ra nó, thầy, cái này có vấn đề gì sao?"

Giáo sư của cô ta kích động nhìn đi nhìn lại tờ nhạc phổ này, nửa ngày mới nói với Dương Tuệ Dĩnh: "Không có, không có. Em quả thực chính là thiên tài, nhiều năm rồi thầy chưa từng nhìn thấy một tác phẩm khiến người ta hưng phấn như thế. Lễ tốt nghiệp cuối tháng, thầy sẽ đề cử em lên đài biểu diễn."

Hắn đã hạ quyết tâm, một học sinh kinh thải tuyệt diễm như vậy, chẳng sợ Đường thị có bất mãn với cô ta, hắn cũng không thể mặc cho một thiên tài âm nhạc như vậy bị mai một.

Dương Tuệ Dĩnh mang theo tâm tình kích động đi ra khỏi văn phòng giáo viên, cô ta biết, con đường của mình, xem như thành công một nửa.

Rất nhanh đã đến cuối tháng, một ngày kia, Dương Tuệ Dĩnh mặc trang phục đã chuẩn bị tỉ mỉ, điểm trang cho mình một gương mặt tinh xảo nhất, đứng trên sân khấu lớn của học viện Thanh Tùng Lâm.
Trước mặt cô ta, là vô số đại âm nhạc gia và ban nhạc lớn nổi danh thế giới.

"Sau đây tôi xin trình bày cho các vị tác phẩm《Ánh Mặt Trời》." Cô ta ưu nhã thi lễ, chậm rãi đặt những ngón tay lên phím đàn.  


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.