Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 234: Thiếu nữ dương cầm bệnh tự kỷ VS Gia sư dạy thêm (PN)



Đường Chung Dịch cảm thấy cả đời này của mình, có thể gặp được Ninh Chiêu, đã là dùng hết may mắn của cả cuộc đời.

Ngày mà anh nhìn thấy cô lần đầu, ánh mặt trời thật đẹp. Ở trong hoa viên nhà họ Ninh, cô gái ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đung đưa, đã xâm nhập vào trong lòng anh.

Về sau, anh đưa cô trở về nhà họ Ninh.

Cậu hai nhà họ Đường, lần đầu tiên học được cách chăm sóc một người, lau tóc cho cô, sửa chăn cho cô, buổi tối nhất định phải nhìn cô ngủ mới có thể yên lòng.

Nếu là lúc trước, có người nói với anh, sẽ có một ngày anh vì một người con gái, làm được đến như vậy, anh tuyệt đối là khịt mũi coi thường.

Nhưng bây giờ…

Anh đảo mắt nhìn qua, Ninh Chiêu đã là mẹ của hai đứa nhỏ, giống như là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, lẳng lặng ngồi trên xích đu, cầm một quyển sách đọc rồi suy ngẫm tinh tế.


Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, rải lên đầu tóc của cô. Dường như thời gian chưa bao giờ lưu lại dấu vết nào trên người cô, cô vẫn là bộ dáng khi hai người vừa gặp nhau cách đây mười năm, an tĩnh, tốt đẹp, nhưng không hề mờ ảo khó gần.

Anh thấy đứa con gái hai tuổi của mình lon ton chạy lại chỗ mẹ nó, hai người nói gì đó, con bé chui đầu vào ngực mẹ mình, hai mẹ con cười thành tiếng.

Hiện giờ từ trên người Chiêu Chiêu, rốt cuộc đã không tìm thấy được bóng dáng của một Ninh Chiêu từng phong bế chính mình, cô trở nên thích cười, sẽ dạy bọn nhỏ đàn dương cầm, cùng chơi trò chơi với bọn nhỏ.

“Ba ba ba ba, cuối tuần này con muốn đi Disney chơi! Mẹ đã đồng ý rồi!” Đứa con trai bốn tuổi lớn lên rất giống mẹ nó, đặc biệt là đôi mắt đen nhánh kia, quả thực trong trẻo như thuở ban đầu.


“Được rồi, ngày mai, cả nhà chúng ta cùng đi!” Anh cười, bế con trai lên, đi về phía hai bảo bối quan trọng nhất của cuộc đời mình.

Cố Thịnh Nhân ngồi trên ghế dài, nhìn chồng và các con đang cùng chơi vòng xoay ngựa gỗ.

Thứ này cô không chơi được, vừa ngồi xuống thì liền choáng váng cả đầu, chỉ đơn giản ngồi đây, nhìn ba cha con bọn họ chơi vui vẻ.

“Xin hỏi, cô là Ninh Chiêu phải không?” Một giọng nữ chần chờ vang lên.

Cố Thịnh Nhân nghe gọi thì quay đầu lại, người phụ nữ nói chuyện ăn mặc đồng phục thống nhất của nhân viên lao công, cô ta trông không xấu, chỉ là khuôn mặt đã bị khắc lên những nếp nhăn mệt mỏi dưới sự tàn phá của năm tháng và cuộc đời.

Quen mắt đến lạ.

Cố Thịnh Nhân trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc cũng nhớ ra cô ta là ai: “Dương Tuệ Dĩnh?”


Thấy Ninh Chiêu còn nhớ mình, người phụ nữ thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: “Là tôi, không nghĩ tới, vậy mà cô còn nhớ rõ tôi.”

Cố Thịnh Nhân không nghĩ tới vậy mà còn có thể gặp được người phụ nữ này.

Sau khi nhiệm vụ của cô hoàn thành, không phải chịu uy hiếp từ mục tiêu nhiệm vụ nữa, hệ thống liền sẽ không thời thời khắc khắc gắn với cô, mà thường xuyên tiến vào trạng thái “ngủ đông”, cho nên vừa rồi cũng không nhắc nhở cô.

Nhìn phản ứng của Cố Thịnh Nhân không nóng không lạnh, Dương Tuệ Dĩnh cũng không để bụng, hàng năm bôn ba vì cuộc sống đã hoàn toàn bào mòn nhuệ khí khi xưa của cô ta.

“Tôi nhìn bóng lưng thì cảm thấy quen quen, không ngờ thật sự là cô.” Cô ta nhìn Ninh Chiêu, thật lòng nói một câu, “Chuyện năm đó, tôi vẫn luôn thiếu cô một câu xin lỗi.”
Cố Thịnh Nhân không ngờ rằng người phụ nữ này lại muốn nói với mình điều này, cô hơi sửng sốt, chợt nói: “Những chuyện đó, quá khứ, để cho nó qua đi.”

Biết đối phương không muốn nhiều lời với mình, Dương Tuệ Dĩnh cũng thức thời cười cười, rồi tránh ra.

Rất xa, cô ta quay đầu lại, nhìn người đàn ông mà mình đã từng thích thời niên thiếu, đi đến bên người Ninh Chiêu, hai người thân mật dựa vào nhau.

Cô ta lắc đầu, thoải mái cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.