Nữ Chủ Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui Tán! (Xuyên Nhanh: Nữ Chính Giá Lâm, Nữ Phụ Mau Lui!)

Chương 263: Nữ Vương Ánh Sáng VS Nữ Phụ Không Gian Thời Mạt Thế (7)



Lãnh Băng Băng biết cô hiểu lầm ý mình, nói: “Tôi chỉ không ngờ, một đại tiểu thư như cô, sẽ chủ động yêu cầu gác đêm.”

Cố Thịnh Nhân ngừng tay, cười như không cười nhìn hắn: “Anh khinh nữ giới sao?”

Lãnh Băng Băng: “Không có.”

“Vậy là được rồi.” Cố Thịnh Nhân chỉnh trang quần áo, chống tay bật nhảy lên một cái, động tác nhanh nhẹn trèo lên nóc xe.

Lãnh Băng Băng ánh mắt phức tạp nhìn Cố Thịnh Nhân, nghe lời mở cửa xe bước vào.

Một đêm vô sự.

Ngày hôm sau, thời điểm Lãnh Băng Băng thức dậy, vừa lúc thấy Cố Thịnh Nhân leo xuống từ trên nóc xe.

Dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, nơi đặt chân cũng có tính toán chính xác, bảo đảm dùng ít sức mà vẫn được hiệu quả tốt nhất.

Ban ngày nhìn rõ hơn ban đêm, Lãnh Băng Băng nhìn mỗi một động tác của cô liền biết, người con gái này không phải loại trói gà không chặt như lời đồn.


Trước không nói dị năng của cô, chỉ cần chiêu thức cô tùy ý thể hiện ra, không phải người biết võ thì chắc chắn không thể làm được.

Cố Thịnh Nhân cười: Thân thể này của cô đã tiếp nhận cải tạo của hệ thống, các chỉ số đã được nâng lên mức tối đa của người bình thường, hơn nữa Cố Thịnh Nhân còn từng ở thế giới kiếm tu, tuy nói thế giới này không thích hợp tu kiếm, nhưng những công pháp tu luyện thể chất lại rất hữu dụng.

Hai người tùy tiện ăn chút đồ ăn được, liền tiếp tục xuất phát đến căn cứ Đế Đô.

“Anh lái xe, tôi nghỉ ngơi một lát, có chuyện gì thì đánh thức tôi.” Cố Thịnh Nhân như có như không nói với Lãnh Băng Băng vài câu, dựa vào ghế phụ lái, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Lãnh Băng Băng nhịn không được quay đầu thoáng đánh giá cô, cô gái mang dung mạo đẹp không thể nghi ngờ, bằng không kia hai người cũng sẽ không đánh chủ ý lên người cô, nhìn gần như vầy, cũng không thể nhìn ra chút tì vết nào từ gương mặt của cô, đôi môi dày hơi chu lên, nghĩ đến, cảm giác khi chạm vào hẳn là sẽ…


Ý thức được bản thân suy nghĩ cái gì, trên gương mặt tái nhợt của Lãnh Băng Băng xuất hiện nét xấu hổ buồn bực, hắn thu hồi ánh mắt, khởi động xe, đem lực chú ý chuyển sang con đường phía trước.

Vận khí hai người không tồi, ngoại trừ gặp phải vài con tang thi lạc đàn, cũng không xuất hiện tình huống nào quá lớn.

Rất nhanh, hai người tới được căn cứ Đế Đô.

Căn cứ Đế Đô hiện là căn cứ lớn nhất toàn cầu về số lượng người sống sót, phòng hộ với kiểm tra giấy tờ  cũng rất nghiêm khắc.

Cố Thịnh Nhân nhìn bên ngoài căn cứ là một hàng người dài, đều là từ nơi khác đến đây tìm kiếm sự an toàn.

Cô xuống xe, đi thẳng đến chỗ mấy nhân viên quản lí phía trước hàng người.

“Lý tiểu thư?” Người phụ trách kia nhìn thấy cô thì hai mắt sáng người, Lý Thịnh Tập ở trong căn cứ vẫn rất có tiếng, huống chi mấy ngày nay Lý gia vì tìm cô, thiếu điều lục tung căn cứ đến long trời lở đất.


Nhân viên quản lí đánh một cuộc điện thoại, Cố Thịnh Nhân kiên nhẫn ở một bên chờ, Lãnh Băng Băng đứng bên người cô, không nói một lời.

Rất nhanh, một nam nhân ăn mặc quân trang đĩnh bạt tức tốc đi đến.

“Bảo bảo!” Nam nhân vừa thấy Cố Thịnh Nhân, cao hứng mà buột miệng thốt ra.

Cố Thịnh Nhân: …

Cô còn chưa nói gì, đã bị nam nhân ôm một cái thật chặt đến nỗi không thở được.

Thật vất vả thoát khỏi vòng ôm của nam nhân, Cố Thịnh Nhân trừng mắt nhìn hắn: “Anh tư, trước mặt nhiều người như vậy, anh gọi em thành cái gì thế!”

Nam nhân nghe vậy thì cười, tò mò nhìn Cố Thịnh Nhân: “Mấy ngày nay em đi đâu thế? Dọa chết bọn anh rồi, ông nội già cả đã vài ngày không ngủ được!”

Lúc này hắn mới thấy được Lãnh Băng Băng sau lưng Cố Thịnh Nhân, sắc mặt lập tức liền từ sủng nịch chuyển sang nghiêm túc: “Anh là ai?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.