Cố Thịnh Nhân ở núi Lăng Vân của Huyền Kha một thời gian, cho đến khi thương thế hoàn toàn khỏi hẳn rồi, Huyền Kha mới cho phép cô ra ngoài.
Cô bớt thời gian đi núi Lăng Tiêu một chuyến, đem thái tuế bản thân lấy được cho sư tôn.
Lăng Tiêu tôn giả chỉ lắc đầu: “Kiếm đạo của ta đã tới cực cảnh, cơ hội sống sót trước mắt duy nhất chính là đột phá lại một lần nữa, nói cách khác, cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mấy trăm năm.”
Ánh mắt Lăng Tiêu tôn giả nhu hòa nhìn đệ tử duy nhất của mình: “Người duy nhất vi sư không yên lòng chính là con, nhưng ta đã nhờ cậy sư huynh của con, hắn sẽ chăm sóc thật tốt.”
Trong lời nói đã định trước điều xấu nhất.
Cố Thịnh Nhân trở lại từ núi Lăng Tiêu rầu rĩ không vui.
Huyền Kha biết cô vì chuyện của sư thúc buồn bã u sầu.
“Sống chết có số, sư thúc cũng đã nghĩ thông, sư muội cần gì phải câu nệ chấp niệm. Kiếm Tu, càng phải có quyết tâm đối diện tất cả.”
Cố Thịnh Nhân biết đạo lý này, nhưng lý trí có thể tiếp thu, biểu hiện trên mặt lại không thể thích ứng nhanh như vậy, dù sao, từ khi cô tới thế giới này, Lăng Tiêu là sư phụ cũng là người thân, đồng hành dạy nàng suốt mười năm.
Huyền Kha thấy vậy cũng biết ngoài sư muội tự nghĩ thông suốt ra, người khác không có cách nào khác.
Huyền Kha đề nghị Cố Thịnh Nhân ở kiếm phái Tinh La mở đàn giảng bài.
Dựa vào thân phận Kiếm Hoàng cường giả của hắn, trước mắt chỉ là phổ biến rộng rãi đệ tử của kiếm khách, chắc chắn sẽ dư dả.
Huyền Kha chẳng qua là muốn Cố Thịnh Nhân tìm chuyệnn làm để phân tán sự chú ý, hắn và Tinh Hà chưởng giáo cùng nói, đương nhiên không thể bị từ chối.
Lúc Bạch Hinh Nhã trở lại tiểu viện của mình, đúng lúc nghe được mấy đệ tử ngoại môn ở cùng sân đang nói chuyện.
“Nghe nói là Kiếm Hoàng cường giả?”
“… Hơn nữa luận thân phận, là Thái sư tổ của chúng ta!”
“…” Mấy nữ đệ tử thấy Hinh Nhã tiến vào, đều dừng câu chuyện không nói nữa.
Không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.
Bạch Hinh Nhã đối diện với sự cô lập không chút che giấu này, chỉ cảm thấy ấm ức trong lòng, nàng ta đau xót, nước mắt tràn ra.
“Haiz… Ngươi đừng khóc!” Trong mấy nữ đệ tử có người tính tình mạnh mẽ trực tiếp mở miệng: “Lỡ như để cho những sư phụ huynh nội môn kia thấy được, chắc chắn sẽ lại tưởng là chúng ta ức hiếp ngươi, tội danh này, mấy đệ tử ngoại môn nho nhỏ chúng ta không thể đảm nhận nổi.”
Bạch Hinh Nhã bị chẹn họng, thu lại những giọt nước mắt sắp rơi.
Hiển nhiên mấy người đều không phản, nàng ta chỉ có thể yên lặng trở về phòng của mình.
“Phì! Cả ngày làm ra vẻ yếu đuối cho ai xem?” Nữ tử lúc trước nói chuyện khinh thường nói.
Một nữ đệ tử tiếp lời: “Những sư huynh kia, không phải thích loại này sao?”
Mấy người oán trách lẫn nhau vài câu.
Trong Kiếm Tu vốn ít nữ, họ có thể lựa chọn trở thành Kiếm Tu, thành người tính tình không dao động, đương nhiên không thích Bạch Hinh Nhã động một chút lại rơi lệ kia.
Huống chi, ngay từ đầu, họ đối Bạch Hinh Nhã cũng không phải như vậy.
Chỉ là sau họ dần dần phát hiện, chỉ cần họ hàn huyên chuyện gì trong sân, không đến một ngày, mọi người cả viện đều sẽ biết.
Sau đó lại biết là bút tích của Bạch Hinh Nhã, mấy người đều không thể chấp nhận được.
Lúc tìm được Bạch Hinh Nhã, nàng ta còn mở to đôi mắt vô tội: “Không có gì không thể đối nhân ngôn, mấy vị sư tỷ các ngươi vừa rồi không nói cái gì không tốt…”
Viện tử của họ quả thực thành trò cười cho ngoại viện.