Nữ Chủ Hắc Tâm Liên, Nam Chủ Ngốc Bạch Ngọt

Chương 3



Nửa năm sắp trôi qua, các cuộc họp dự án, phát minh nghiên cứu kỹ thuật trong năm rất nhiều.

Phó Thuấn lại nhập vai cuồng làm việc chuyện hôm nay không để sang ngày mai.

Trong vài tuần giữa tháng sáu, hầu như là mỗi ngày đều bận đến mười một mười hai giờ mới có thể trở về, cũng không có thời gian đi tập thể hình một tuần hai ba lần, hoạt động giải trí cuối tuần cũng không có, mấy bộ phim yêu thích nhất toàn bộ đều bỏ qua.

Tối hôm đó, Phó Thuấn xuống lầu cùng với mấy đồng nghiệp, anh rất cao nên luôn đứng ở phía trong cùng của thang máy, các đồng nghiệp đang pha trò trò chuyện nói xem nên đi nơi nào uống rượu rồi trở về, lại có người nói vợ của mình đang chờ cổng đến ngủ quên rồi, phải nhanh chóng đi về hiến lương thực.

Trong thang máy, mấy người đàn ông cao to cười thoải mái.

Ben đẩy Phó Thuấn rồi nói: “Kỹ sư Phó, một người đàn ông ngây thơ như anh chắc chắn không biết hiến lương thực là có ý gì đúng không?”

Phó Thuấn đẩy đẩy kính đen: “Không biết.”

Vô tri vô tội, anh nghiêm túc, những người bên ngoài lại cười nhạo, một người đàn ông đã kết hôn nói: “Đợi anh kết hôn tự nhiên sẽ biết thôi.”

Thang máy ‘đinh’  rồi mở ra, một cô gái với dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, da thịt trắng noãn đứng đấy, chắc là cô không nghĩ đã trễ rồi mà trong thang máy vẫn còn ồn ào như vậy, nên có chút cẩn thận mà bước vào.

Phó Thuấn nhìn lướt qua, phản ứng đầu tiên là có chút nhìn quen mắt, nhìn lần thứ hai mới nhớ tới hoá ra là cô gái ở cửa hàng Hoa Nghệ.

Bởi vì có thêm một quý cô lạ lẫm, mấy người đàn ông không khỏi ngừng đùa giỡn.

Khi xuống đến nhà xe ngầm, tất cả mọi người nói lời tạm biệt rồi đi lấy xe.

Phó Thuấn có đôi chân dài nhưng lại đi rất chậm, đi vài bước đã thấy cô gái này chạy đến một chiếc xe tải nhỏ, mở cốp xe phía sau ra, đặt vài giỏ hoa

Lúc này anh mới nghĩ đến, cô gái ship hoa kia, tên là…

Có lẽ là Tống Địch.

Phó Thuấn cũng đi về phía của cô, bởi vì xe của anh cũng dừng ở bên kia.

Vừa bật đèn xe, chỉ nghe thấy cô kêu lên “Haizz”.

Phó Thuấn vô thức xoay người lại nhìn cô, lúc này anh mới để ý tới lẵng hoa đã rơi xuống rồi, người cô quá nhỏ nhắn xinh xắn, lẵng hoa lại rất cao, rõ ràng là có chút khó khăn.

Anh đứng ở bên cạnh xe, lạnh nhạt hỏi: “Cần giúp đỡ gì không?”

Rõ ràng Tống Địch rất kinh ngạc khi thấy có người lên tiếng, cô cầm hoa trong tay, nghiêng đầu lại trông thấy Phó Thuấn, kinh ngạc lại khách sáo mà lắc đầu: “Không sao, anh mau về nhà đi, muộn rồi.”

Sau khi Phó Thuấn mở cửa xe ra bỏ máy tính vào, đóng cửa xe đi đến bên người Tống Địch, nhìn hai giỏ hoa hỏi: “Muốn đặt ở đâu?”

“Chuyện này… Sao có thể không biết xấu hổ mà làm phiền anh chứ?” Tống Địch xấu hổ nói: “Không có chuyện gì, tôi có thể cầm từng cái một.”

Phó Thuấn rất cao, cánh tay cũng dài, nhấc lẵng hoa từ đằng sau lên: “Như vậy được chứ?”

“Ừm… Được rồi… Có thể… có thể, làm phiền anh Phó.” Tống Địch nhìn vào cốp xe ở phía sau, cô cầm một chậu hoa để bàn khác: “Vậy làm phiền ông đi theo tôi.”

Phó Thuấn không nói chuyện, anh chỉ cảm thấy anh cầm hai chậu hoa này đã cảm thấy khó khăn, cô gái nhỏ nhắn xinh xắn gầy yếu này sao có thể cầm lên cầm xuống được?

Bước vào thang máy, Tống Địch ôm hoa tựa ở trên tường, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ lén lén liếc qua từ trong mặt gương.

Phó Thuấn mặt không biểu tình nhìn lẵng hoa trước mắt, vẫn là hoa hồng trắng phối hợp cùng với những chiếc lá xanh không biết tên như cũ.

Anh thưởng thức từ góc độ của một thẳng nam … hừm không đẹp, nhưng cũng không tính là xấu.

Tống Địch đánh vỡ sự xấu hổ, chủ động hỏi: “Anh Phó, đơn vị của anh bận lắm hay sao? Mỗi ngày đều về muộn như vậy sao?”

Phó Thuấn lúc này mới nhìn cô đáp lại: “Ừm.”

Anh nói xong, hai người lại lâm vào yên lặng.

Đến lầu bảy, Phó Thuấn mới biết được, hoá ra là có công ty mới dọn tới, ngày mai là ngày khai trương.

Bước vào công ty kia, chỉ nghe được âm thanh kinh ngạc của một người phụ nữ: “Woa, bà chủ, đây là nhân viên trong tiệm cô hay là bạn trai cô vậy? Đẹp trai quá rồi đó?”

“Không…. không, không phải.” Tống Địch nhanh chóng giải thích, mặt đỏ rần, đặt hoa để bàn ở trên bàn dài trước quầy lễ tân: “Anh Phó làm việc ở bên này, vừa lúc giúp đến đỡ tôi.”

“Thì ra là như vậy.” Người phụ nữ lại nhìn thoáng qua dáng người cực cao của Phó Thuấn, thấy anh lạnh lùng đặt hoa ở trước cửa công ty.

Phó Thuấn hỏi: “Đặt ở đây được không?”

Giọng nói vẫn không mặn không nhạt, nhẹ nhàng như thường lệ.

Tống Địch vội vàng nói: “Được, vô cùng cảm ơn anh Phó, đã làm phiền anh.” Cô chỉnh sửa sơ lại.

“Tôi đi đây.” Phó Thuấn nhìn cô.

Tống Địch gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Phó Thuấn lập tức ra khỏi công ty này, bấm thang máy, chỉ là không nghĩ tới một trong hai chiếc thang máy đã bị kẹt ở tầng hai mươi không xuống được, một chiếc khác ở tầng trệt không lên nổi.

Đợi Tống Địch đi ra, Phó Thuấn còn đứng yên ở đó.

“Ừm, anh Phó, vừa rồi cám ơn anh.” Tống Địch đi đến trước mặt anh khom người cảm ơn.

Phó Thuấn nhìn cô: “Không sao.” Dừng một chút, lại hỏi: “Công việc của cô xong rồi?”

“Vâng.” Tống Địch thở phào.

Thang máy thật vất vả mới từ dưới đi lên, hai người đi vào, từ từ đi xuống dưới.

Phó Thuấn nhìn con số đang nhảy lên, thản nhiên nói: “Nếu là hiểu lầm, cởi bỏ là tốt rồi, không cần vì thế mà cảm thấy có lỗi, đây không phải lỗi của cô.”

Tống Địch “À” lên, mới kịp phản ứng là nói sự việc vừa rồi, cô gật đầu, thẹn thùng mà nói: “Đúng vậy, anh nói đúng.”

“…” Mắt Phó Thuấn lộ một tia bất đắc dĩ, nhìn qua cô gái trong gương.

Nghĩ đến lần trước cô ở hậu trường hôn lễ cũng là như thế này, không hiểu sao mà thái độ vô cùng tốt, làm cho Phó Thuấn rất khó hiểu.

Nhưng Phó Thuấn lại không nói tiếp.

Thang máy ‘đinh’  đến, Phó Thuấn bước ra trước.

Tống Địch đi theo phía sau anh, mắt nhắm theo đuôi mà đi tới.

Đợi lúc đến bên cạnh xe, Phó Thuấn mới nói: “Vậy thì tạm biệt, cô Tống.”

“A!” Tống Địch giống như lại càng hoảng sợ: “Vâng, tạm biệt, anh Phó, tạm biệt.”

“…” Phó Thuấn có cảm giác mình đã gặp phải – một loài động vật hay sợ hãi?

Động vật gì nhỉ?

Trong lúc nhất thời anh cũng không tài nào nghĩ tới, khởi động xe của anh, lái xe ra ngoài một cách thành thạo.

Đến thứ sáu, khó khăn lắm Phó Thuấn lắm mới dành ra chút thời gian đi vận động tập thể dục ở công viên Sang Nghiệp, chạy xong máy chạy bộ đã mười giờ rưỡi, lúc đi ra đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở trước quầy lễ tân ký đơn hàng.

“Cô xem, hoạt động hoa nghệ thuật lần này, tôi đã điền phân loại xong hết rồi.” Giọng nói của cô vẫn dịu dàng nhỏ nhẹ, cô đưa tờ danh sách bằng giấy A4 cho người đẹp trước quầy lễ tân: “Cô nhìn xem có đúng hay không.”

Lễ tân nhận lấy tờ đơn: “Tạm thời cứ thế đi, đợi lúc ông chủ đến cửa hàng kiểm tra tôi sẽ cho ông ấy, đến lúc đó sẽ liên hệ với cô.”

Cô gật đầu, cười nói: “Được rồi, cảm ơn cô.”

Phó Thuấn đứng lại, nhìn cô xoay người lại, trước hết là hơi sững sờ, sau đó theo thói quen mà lộ ra một bộ dáng tươi cười nhu hòa: “Thật là trùng hợp quá, anh Phó.”

Lại là Tống Địch.

Phó Thuấn nhìn cô cười tự nhiên và vui vẻ đến như vậy, anh chỉ có thể cong môi cười với cô: “Đúng là trùng hợp thật.”

Tống Địch gật đầu thật mạnh, phất tay rồi đi.

Phó Thuấn nghĩ, trong tuần này đây đã là lần thứ hai gặp mặt, có thể không trùng hợp hay sao?

Anh đi ra thấy nhân viên lễ tân còn đang ôm một thứ gì đó trong tay, thuận miệng nói: “Các cô cũng đặt hoa ở Hoa Nguyệt sao?”

“Đúng vậy.”

Nhân viên lễ tân thấy Phó Thuấn, một người đàn ông trẻ tuổi đầy nam tính, từ những đường cong trên cơ thể và cánh tay, còn có khuôn mặt đẹp trai cao ngạo lạnh lùng, thật sự là rất khó để không động tâm, cô ta thấy anh quan tâm nên nhiều chuyện bổ sung thêm: “Cửa hàng hoa cũng ở gần đây thôi, chỗ đó cũng khá tiện, bà chủ của cửa hàng hoa tính tình cũng rất tốt, ông chủ của chúng tôi rất thích gọi cô ấy đến đây làm việc.”

Phó Thuấn ừ, mặt không thay đổi nói câu cảm ơn rồi lấy thẻ tập thể hình ra.

Không ra đến ngoài cửa, Tống Địch còn chưa đi, vẫn đứng ở bên cạnh xe nắm lấy cửa xe.

Vì ohòng tập thể thao xây trong vườn nên không khí vô cùng thoáng đãng, còn được trồng một hàng trúc dài như là bức tường ngăn cách.

Lúc này ánh đèn chiếu bóng của hàng cây trúc vào đường cái và xe Tống Địch, mà cô giống như một con cô gái bé nhỏ bé bị nhốt trong bóng đêm đang giãy giụa.

Có lẽ giống như một bé thỏ trắng vậy, Phó Thuấn đột nhiên có  suy nghĩ như vậy ở trong đầu.

Đúng vậy, chính là bé thỏ trắng, đúng.

“Có chuyện gì sao?”

Phó Thuấn đi lên phía trước, anh tuỳ ý cọ qua mái tóc ướt sũng đang nhỏ nước, nhíu mày, trông vừa nghiêm túc lại vừa tùy ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.